Chương 666. Tâm Sự Ngày Xưa
Dạ Kinh Đường đi đến thành cầu, cúi đầu nhìn xuống thì thấy bên dưới cầu đá có một chiếc thuyễn cũ đang nổi bồng bềnh trên sông, trên thuyền còn nhô ra một cái cần câu. Tôn Vô Cực khoác một chiếc áo choàng cũ, mái tóc trắng được cột lại bằng băng đô, ngồi xếp bằng ở đầu thuyền. Dáng người tuy gầy gò nhưng lại không hề yếu ớt, nhìn vào giống như chiếc áo khoác đang chùm một cái khung sắt được thiết kế tỉ mỉ.
Chim Chim vội vàng đậu xuống mạn thuyền, nhìn vào trong giỏ đựng cá. Kết quả bên trong rỗng tuếch, chán nản nghiêng đầu và giơ cánh ra chỉ:
“ Chíp Chíp”
Dạ Kinh Đường buộc ngựa vào thanh chắn thành cầu, đưa người qua khe hở của vòm cầu nhẹ nhà nhảy xuống, đáp vững vàng trên chiếc thuyền cũ.
‘ Tôn tiền bối thích câu cá ư?”
“ Câu cá chính là một cách tu tâm dưỡng tính, Hầu hết người có tuổi như ta đều có thú vui này.”
Tôn Vô Cực nói xong, phát hiện cái đầu béo của Chim Chim đang nhìn hắn với vẻ ghét bỏ, hắn nói:
“ Câu cá quan trọng nhất là tận hưởng quá trình, mười lần đi câu chín lần tay trắng là chuyện thường. Nếu ngươi cần cá mới đến câu, chỉ vì cái trước mắt mà nóng lòng suy tính không yên, lại càng phản tác dụng, tụt lại phía sau.”
“ Chíp chíp” Chim chim dùng cánh chỉ về hướng giỏ cá ra hiệu muốn nói: ~ Ngươi không vì cá mà đến câu thì mang theo cáu giỏ đựng cá làm gì?~
Dạ Kinh Đường đi lên phía trước, đem chim chim nghịch ngợm đẩy qua một bên, cười nói:
“ Tiền bối nói chí phải. Ta từng câu cá ở Lương Châu vì cảm thấy quá lãng phí thời gian mà quay sang dùng đại chùy đập xuống sông để bắt cá, bây giờ nghĩ lại, đúng là chỉ vì cái trước mắt.”
Tôn Vô Cực nghe đến đó, quay đầu hỏi thăm:
“ Quê ngươi ở chỗ nào của Lương Châu?”
“ Hồng Hà trấn, cách biên giới khoảng chừng mấy chục dặm, trên trấn có khoảng hai nghìn nhân khẩu, không nhiều người biết đến, có thể xem như một trấn nhỏ không có tên.”
“ Trấn thì ta chưa đến bao giờ nhưng Hồng Hà khi còn trẻ ta từng đi ngang qua một lần, nước sông sâu đến đầu gối, bên trong đều là cá nhỏ. Năm đó sau khi rời Quân Sơn, Trịnh Phong đã đến đó ẩn cư à?”
“ Đúng vậy, người mở một tiêu cục nhỏ, trên đường áp tiêu nhặt ta mang về nuôi đến trưởng thành”
“ Tại Hồng Hà trấn, có một quán trà, thường xuyên có người kể về những chuyện thú vị bên ngoài giang hồ. khi đó, ta còn nhỏ nghe được truyền kì về Tôn tiền bối: Chà! Cưỡi ngựa Thanh Phong làm bạn với hồng nha, không mộ vương quyền, không cầu tiên đạo, cực kì tiêu sái. Từ đó ta mới muốn học kiếm...”
Ánh mắt Tôn Vô Cực dò xét Dạ Kinh Đường, cảm thấy hắn xác thực không giống mật thám của Bắc Lương, nên cũng không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ cười nhat:
“ Lúc tuổi còn trẻ ta xác thực là như thế, chẳng qua bây giờ ngựa già, người cũng đã già, hồng nhan cũng ra đi trước ta một bước. Ngược lại ta cuả bây giờ ghen tị với tiên nhân! Nếu như khi còn trẻ ta có chút lòng tham công danh lợi lộc, theo đuổi trường sinh đại đạo thay vì giang hồ phóng túng, về già sao có thể ngồi ở nơi này. Chung quy, những người coi trọng sinh tử đều muốn người thân ra đi sau mình”
Dạ Kinh Đường chưa từng nghe những chuyện cay đắng hận thù của Tôn Vô Cực, nhưng đoán chừng ông cũng có con cháu và có lẽ vợ ông vì tuổi cao bệnh tật mà đã qua đời. Bất quá những chuyện này không biết nên khuyên giải thế nào mới tốt, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, dò hỏi:
“Tôn đại hiệp, trước kia đã từng tới nơi này sao?”
Tôn Vô Cực đưa mắt nhìn dòng sông xanh biếc, có chút hoài niệm:
“Khi ta bằng tuổi với ngươi bây giờ, rời núi đi du lịch giang hồ, đã từng qua Vân An. Khi đó vẫn là Đại Yến, Yến Cung đế vừa lên ngôi không lâu, Phượng Quan Thành chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, sống ở gần Bạch Sư Kiều.”
“Phượng Quan Thành lúc bấy giờ được xưng là thiên hạ đệ nhất thu hút vô số người trong giang hồ tới đây muốn gặp hắn, từ sáng đến tối lúc nào trên cầu cũng đông nghịt người. Ta khi đó, mười bảy mười tám tuổi còn chưa tinh thông kiếm thuật, tính cách ngay thẳng, không có bằng hữu đi cùng. Vì không thích chen chúc nơi đông người nên một mình ở dưới gầm cầu, đợi nhìn xem phong thái của Phượng Quan Thành.”
“ Kết quả chờ mãi, không chờ được Phượng Quan Thành tới, ngược lại có Tiểu Nữ Hiệp võ công không giỏi còn đứng trên thành cầu xem náo nhiệt,... trượt chân ngã xuống để ta thuận tay đỡ được. Nhưng ôm nhầm chỗ không nên ôm, buộc phải đem mình đi gán nợ làm tùy tùng cho người ta, đi theo hơn nửa đời người mới trả hết nợ.”
Tôn Vô Cực nói đến đây, dù thần thái vẫn sắc lạnh như kiếm, nhưng đáy mắt vẫn hiện lên mấy phần hoài niệm.
Dạ Kinh Đường ngẩng đầu nhìn về phía xa, cười nói:
“ Trải nghiệm của ta cũng không kém. Tới kinh thành chưa lâu, thuê một gian nhà cũ nát ở hẻm Song Quế, vừa đến ở ngày thứ hai, liền có một đôi nữ hiệp xông vào,...”
“ Một đôi?”
“ Sư, đồ - hai người, nói ta chiếm chỗ ở của các nàng, may mà ta có khế ước thuê nhà...”
“ Ngươi đã đuổi các nàng đi sao?”
“ Ta vốn muốn đuổi đi, nhưng lại không làm vậy, kết quả dây dưa không rõ, haha,...”