Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 669 - Chương 669 - Tiệc Tân Gia!

Chương 669 - Tiệc Tân gia!
Chương 669 - Tiệc Tân gia!

Chương 669: Tiệc Tân gia!

Kẽo kẹt, Lạc Ngưng từ phía sau căn nhà lớn trong ngõ đẩy cửa bước ra, nhanh chóng dọc theo đường tắt thẳng đến biệt phủ nhà họ Bùi.

Vì đi lại thuận tiện, khoảng cánh hai tòa nhà không đến 200 mét, nên phần lớn nha hoàn gia đinh thường hay qua lại bằng đường này.

Lạc Ngưng đã quen đi vào nhà Bùi gia bằng cửa sau, vốn định qua chuồng ngựa lấy một con ngựa để chạy tới nha môn nghe ngóng tin tức của tên tiểu tặc Dạ Kinh Đường, nhưng ngay khi đến chuồng ngựa thì phát hiện có con ngựa đen của hắn đang đứng nhai cỏ khô ở đó, thấy nàng còn khịt mũi chào hỏi:

“Phì phì”

Lạc Ngưng sửng sốt, nhìn xung quanh một chút tìm thì một nha hoàn đi ngang qua, nàng liền hỏi:

“ Dạ Kinh Đường đã trở về rồi ư?”

“ Dạ thưa Lạc cô nương, Dạ thiếu gia đã trở về, hiện tại đang ở Tam nương nội viện”

“ồ...”

Lạc Ngưng có chút khó hiểu. Nhìn tình trạng của ngựa, tên tiểu tặc đoán chừng đã về một lúc rồi, nhưng Tam nương không có ở nhà đến đó làm gì, không lẽ chạy tới đó thắp hương?

Suy nghĩ vu vơ một hồi, Lạc Ngưng xuyên qua cổng được treo bằng hoa, hướng Tam Nương viện mà đi. Vừa qua chỗ rẽ liền nghe thấy thấp thoáng tiếng đối thoại:

“ Học nhanh thật đó!”

“ Hì Hì, điều đó là đương nhiên, ta có phải so với vị nữ vương gia kia thông minh hơn nhiều?”

“ Hả? Làm sao ngươi biết ?”

“ Ta cũng không phải tiểu cô nương, ta đã mười sáu tuổi rồi, một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi suốt ngày vây quanh nữ vương gia, trong lòng huynh đánh chủ ý gì, ta còn có thể không đoán ra được sao?”

“ Hầy! Ta là hỏi làm sao ngươi biết nữ vương gia - người học chậm”

“ Ta không biết, chỉ thử hỏi một chút. Chẳng lẽ nữ vương thật sự không thông minh bằng ta?”

“ Cũng không thể nói như vậy. Cầm kỳ thi họa, Tĩnh vương không gì là không biết, vẽ người giống y như thật, ngươi dù có luyện mười năm cũng không được một góc của người.”

“ Dừng, ta là một nữ tử trong giang hồ, vẽ đẹp thì có ích gì, Kinh Đường ca ca có cần phải thiên vị bao che khuyết điểm như vậy không?”

“ Ha ha”

Lạc Ngưng nhìn cánh cửa đang đóng chặt, hơi nghiêng đầu, mắt lộ ra một tia kì quái. Tên tiểu tặc Dạ Kinh Đường kia thì không cần nói, nhưng làm sao Vân Ly ... Sao nghe giống như đang so đo chuyện tán tỉnh vị Nữ Vương gia kia?

Lạc Ngưng hít một hơi thật sao, hai má nhỏ phồng lên, chuẩn bị đẩy cửa đi vào đánh mông tiểu Vân Ly, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có chút không ổn.

Nàng dựa vào cái gì mà dạy bảo tiểu Vân Ly đây? Vân Ly nay cũng đã mười sáu tuổi, cùng trang lứa với Tiểu Tặc. Một người là Đao Khôi, một người là hậu duệ trực hệ của giảo chủ Bình Thiên giáo, tính ra là môn đăng hộ đối. Người sư nương như nàng, chỉ cần là người bình thường thì đều sẽ nghĩ cách tác hợp. Bây giờ chạy vào ngăn cản, hình như không hợp logic lắm...

Trái tim Lạc Ngưng đập liên hồi, còn chưa kịp định thần, thì cửa phòng đã mở ra

Cót két~

Hình dáng Dạ Kinh Đường từ bên trong hiện ra, nhìn ra ngoài hành lang, ngoài ý muốn nói:

“ Lạc nữ hiệp, sao ngươi lại tới đây?”

Ở bên trong phòng, Chiết Vân Ly hai tay đang nắm thanh đao dài năm thước bộ dáng đang nghiêm túc luyện đao thức, nhìn thấy bên ngoài là sư nương, có thể là sợ bị hiểu nhầm nên vội vàng thu đao đứng thẳng dậy:

“ Sư nương, con và Kinh Đường ca ca đang luyện đao pháp”

Lạc Ngưng khoanh tay trên eo, dáng vẻ như một bà mẹ đơn thân đoan trang, chậm rãi bước tới gần cửa, đưa mắt nhìn:

“ Chỉ luyện đao thôi thì đóng kín cửa làm gì?”

“ Con là sợ người ta học trộm mất đao pháp”

Chiết Vân Ly cầm Mục Thanh đao lên tạo một tư thế thật đẹp, nói:

“ Kinh Đường ca ca vừa dạy con một bộ đao pháp cực kì lợi hại,...”

Lạc Ngưng cũng không có truy hỏi đến cùng, chỉ dặn dò thêm:

“ Lợi hại thì chăm chỉ luyện, qua mấy ngày nữa để Kinh Đường ca của ngươi kiểm tra nếu không đạt tiêu chuẩn coi chừng bị đánh. Đừng tưởng ngươi đã mười sáu tuổi rồi thì sư nương ta liền không thể quản ngươi.”

“Ah?”

“ Đi đi, tiếp tục luyện công cho tốt. Dạ Kinh Đường ngươi qua đây!”

Lạc Ngưng đưa tay đóng cửa phòng lại, sau đó xoay người đi dọc theo hành lang

Trước mặt Chiết Vân Ly, Dạ Kinh Đường không dám nói lung tung, lúc sau đi theo Lạc Ngưng ra hành lang, đến khúc ngoặt mới đem tay đặt trên đường cong màu xanh có hình trăng tròn, không nặng không nhẹ mà nhéo một cái, ngón tay chìm đắm trong cảm giác mềm mại.

Lạc Ngưng vẫn còn đang duy trì phong thái của một sư nương thì bỗng nhiên bị khinh bạc, giật mình vai rụt lại một chút, sau đó quay người lại, dùng tay nhỏ đánh vào bả vai Dạ Kinh Đường:

“ Ngươi muốn chết?”

Dạ Kinh Đường không vì vậy mà dừng lại, mà đem Lạc ngưng ôm chầm lấy, tay vuốt ve khuôn mặt đang tỏ ra đầy ghét bỏ:

“ Ở đây không ai thấy, hai ba ngày không gặp, ta nhớ nàng.”

“ Ngươi nhớ ta? Ngươi rõ ràng là muốn trêu chọc.”

Lạc Ngưng không thoát ra được, đành không vùng vẫy nữa, kéo Dạ Kinh Đường ra hành lang, ngẩng đầu nghiêm túc nói:

“ Tại sao lại ở một mình với Vân Ly?”

“ Hửm?”

Bình Luận (0)
Comment