Chương 679. Loạn Chiêu
Phương Thế Kiệt võ học tạo nghệ hàng thật giá thật, đúng là tính đúng được kiếm chiêu của Dạ Kinh Đường.
Nhưng đáng tiếc là Dạ Kinh Đường chỉ biết có Long Khí Kiếm và Ngưng Nhi Khai Bình Kiếm, những cái khác là tạp gia kiếm chiêu ngoại môn mấy ngày nay Ngây Ngốc đưa tới.
Tôn Vô Cực ở kinh thành, Dạ Kinh Đường vừa học Long Khí Kiếm với người ta, bây giờ dùng có khả năng sẽ lộ tẩy, vì thế từ bỏ chiêu thức thích hợp nhất, chọn Ô Sơn Phái Tiên Nhân Chỉ Lộ, nghiêng người ép xuống.
Kết quả một chiêu này đánh ra, hai đỉnh tiêm võ giả tạo nghệ cực cao đều sửng sốt!
Phương Thế Kiệt dựa vào lịch duyệt kinh người và kiếm thuật tạo nghệ, trong chớp mắt thăm dò được con đường xuất kiếm của Dạ Kinh Đường, đánh đòn phủ đầu, chọn 'Giá Thượng Thứ Thượng'.
Dạ Kinh Đường bởi vì một số nguyên nhân, không thể không từ bỏ chiêu thức hợp lý, chọn xoay kiếm chiêu 'Áp Thân Thứ Hạ'.
Thế là binh khí song phương hoàn toàn không có đụng vào nhau, Phương Thế Kiệt không bảo vệ được gì, còn đánh kiếm vào quải trượng của mình.
Mà Dạ Kinh Đường quay đầu một kiếm, ngạc nhiên phát hiện lão già râu dê mới vừa rồi còn thể hiện kiếm thuật không tầm thường lại hai chân lăng không, trung môn mở rộng, cầm đũng quần tiếp kiếm! !
Dạ Kinh Đường nhìn thấy tư thế đối phương thì nhìn ra hắn chắc chắn là lão Tông Sư kiếm đạo, dựa vào mấy chiêu ngắn ngủi thì dự đoán được tiếp theo hắn sẽ dùng kiếm chiêu gì, kinh nghiệm và phản ứng này có thể nói là đăng phong tạo cực, khuyết điểm duy nhất chính là vận khí không tốt, phản ứng hắn lại nhanh quá mức, mà Phương Thế Kiệt thì trong mắt hiện ra kinh ngạc và chấn kinh, ý hẳn là ---- ngươi cái thằng này đánh lung tung đúng không? Ai mà dùng kiếm như vậy?
Nhưng bây giờ nghĩ những thứ này thì đã trễ, Phương Thế Kiệt mắt thấy dưới hông sắp trúng kiếm, trong nháy mắt tốc độ tăng vọt một mảng lớn, chân trái toàn lực đạp lên tường rào, cả người lướt ngang giữa trời, đánh tới phía bên phải tường vây.
Ầm ầm.
Dạ Kinh Đường một kiếm đâm vào không khí, nhìn ra lão già râu dê này che giấu thực lực, hơn nữa lực bộc phát của cơ bắp có điểm gì đó là lạ, hoàn toàn không giống kiếm khách chuyên tu lộ tuyến nhẹ nhàng phiêu dật.
Bởi vì đã làm ra động tĩnh, Dạ Kinh Đường không ở lâu, ghi lại điểm ấy, sau đó thu kiếm phi thân lên, nhảy ra tường vây, mấy cái lên xuống đã ẩn vào khu kiến trúc.
Rầm rầm —— song phương giao thủ bốn năm chiêu, chỉ mấy hơi, lúc này tạp dịch trong chuồng ngựa mới bị động tĩnh đột nhiên tới làm bừng tỉnh, đứng dậy xem xét.
Phương Thế Kiệt đụng nát tường vây, rơi vào trong sân, cổ tay khẽ lật thu kiếm trở vào bao, trong mắt có chút tức giận.
Nhưng mà Phương Thế Kiệt xác nhận đúng là phi tặc, cũng không tiếp tục đuổi, hất tay áo lên, về tới lầu hai.
Trong phòng, ba người đều đứng ở cửa sổ quan sát.
Đợi đến Phương Thế Kiệt trở về, Trọng Tôn Ngạn mới khẽ vuốt sợi râu, ánh mắt cổ quái nói:
"Loạn quyền đả chết lão sư phụ, quả thật không phải trò đùa. Kiếm thuật của Phương lão có thể nói cảnh đẹp ý vui, đáng tiếc gặp được gà mờ, người này chỉ cần đầu óc hơi bình thường thì hôm nay không đi ra khỏi ngõ nhỏ."
Đằng Thiên Hữu suy nghĩ một chút, bình luận:
"Cũng không nhất định là loạn đả, kiếm thuật người này trung quy trung củ, nhưng sở học đúng là hỗn tạp, chiêu thức các môn đánh ra cũng nước chảy mây trôi, đánh tới một nửa lại đổi con đường, có thể là nhìn ra Phương lão đã khám phá con đường của hắn, cố ý dùng chiêu này để làm bất ngờ."
Đông Phương Sóc Nguyệt suy nghĩ:
"Người này dùng tạp gia kiếm, nhiều lần kiếm tẩu thiên phong, đúng là có khả năng này, nhưng khả năng không cao. Không cần 'Lãng Lý Thiêu Hoa', ta đánh giá là không có học, Thiên Hạc Sơn Trang lấy hiệp nghĩa nổi danh, người giang hồ cho dù chính tà, hơn phân nửa đều nể mặt Thiên Hạc Sơn Trang, thổ phỉ cướp đường đều có thể cho đi, giang hồ đạo chích học trộm cũng không ăn trộm Thiên Hạc Sơn Trang, như vậy cũng không nói được."
Phương Thế Kiệt chẳng muốn nhớ lại lần luận bàn loạn thất bát tao vừa rồi, mở miệng nói:
"Thanh kiếm trong tay người này là bội kiếm của Nhị công tử của Lưu thị lang, buổi chiều khi tới ta còn nhìn thấy. Ta đánh giá là hiệp khách dọc kinh thành, vui đùa trong Ngô Đồng Nhai, thấy Lưu công tử không vừa mắt hoặc là nhìn trúng thanh kiếm này mới thuận tay trộm, lại một đường đi trộm từ Long Ngâm Lâu qua tới đây, chỉ là phi tặc, không cần tốn nhiều miệng lưỡi."
Mấy người thấy vậy cũng không nhiều lời, tiếp tục trò chuyện chính sự, đêm dài chưa hết.