Chương 700. Chuyện Này Ta Biết
Thanh y công tử nghe qua miêu tả, cảm thấy khả năng là người của triều đình rất nhỏ, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Mà lão giả cẩm y có kinh nghiệm giang hồ lão luyện hơn, cho hai nam tử lui ra, sau đó mở miệng nói: “Đối với thuyền chạy lâu năm, xử lý thuyền một chút, đừng để bại lộ thân phận. Tiện thể đi nói với thế tử một tiếng, nhanh chóng ra tay tốc chiến tốc thắng, nếu như chờ Lương Vương nhận được tin tức vào cuộc điều tra, chúng ta động thủ hắn sẽ nhảy ra cần vương, như vậy tiện nghi cho hắn quá."
Đằng Thiên Hữu khẽ gật đầu, xoay người đi.
Ven bờ Thanh Giang, ngàn ngọn đèn cung đình treo ở trước sân sơn trang, đêm khuya vẫn có người đi lại trong đó.
Trong sơn trang, một ngôi đình ngắm cảnh nguy nga có thể nhìn xuống toàn vùng quê, Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi xếp bằng trước cầm đài, tố thủ gảy dây đàn, khúc đàn ai oán vang lên trong bóng đêm vắng vẻ: “Ting ting ting..."
Họa án được đặt bên cạnh cầm đài, đèn cung đình vàng sáng treo hai bên, đồ chặn giấy được chiếu sáng lấp lánh.
Thái hậu nương nương mặc một bộ cung phục đỏ thẫm, tay trái kéo vạt áo, nghiêm túc phác hoạ trên giấy vẽ trắng noãn, dáng vẻ như khuê tú khắc họa tạo hình không tầm thường.
Hồng Ngọc thì đang đứng bên cạnh mài mực, biểu cảm chuyên chú nhìn bức tranh dần dần thành hình, trong mắt cũng có mấy phần tán thưởng, dù sao Thái hậu nương nương được Tuyền Cơ Chân Nhân chỉ dạy một thời gian ngắn, đúng là có tiến bộ, ít nhất có thể nhìn ra được là vẽ thứ gì.
Nhưng mà trên mặt Hồng Ngọc vẫn có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn trăng trên bầu trời, lại nhìn trang giấy: “Thái hậu nương nương, hôm nay hai mươi tháng bảy, không phải trăng tròn.”
Thái hậu nương nương ngẩng đầu nhìn một chút, muốn sửa lại vài chỗ, nhưng đã vẽ tròn, cũng không thể vẽ thêm cái lỗ hổng, giải thích: “Chỉ là vẽ chơi, Thủy Nhi nói xem, màu vẽ quan trọng hay hình quan trọng, hí hoáy vài nét lại tràn đầy sinh khí mới là bức vẽ đẹp, chỉ mong vẽ giống thì quá tầm thường..."
Hồng Ngọc vì không dám mạnh miệng với Thái hậu nương nương cho nên miễn cưỡng gật đầu.
Thái hậu nương nương lấp liếm cho qua, sau đó tiếp tục miêu tả Thanh Giang Bách Cảnh Đồ, khi nhìn nhiều ngôi nhà dưới chân núi, lúc này có một bóng người giống như hạt gạo lao vùn vụt tới dưới ánh trăng, chạy vào khu nhà chính, đáp xuống một gian phòng, không khỏi nhíu mày nói: “Thủy Nhi, phía dưới xảy ra chuyện gì rồi?"
"Ting"
Tiếng đàn dừng lại.
Tuyền Cơ Chân Nhân ngà ngà say giương mắt nhìn chân núi, sau đó ngồi thẳng một chút, sửa sang lại vạt áo đứng dậy: “Ta đi xem một chút."
Thái hậu nương nương cảm thấy phản ứng của Thủy Thủy không đúng, nhưng mà chuyện canh phòng nàng không tiện hỏi nhiều, đưa mắt nhìn Tuyền Cơ Chân Nhân rời khỏi, tiếp tục vẽ.
Thân hình Tuyền Cơ Chân Nhân tựa như như bạch y thiên nữ hạ phàm, lên lên xuống xuống trong sơn trang, chỉ một lát đã đến chân núi, đáp xuống chỗ ở của Vương thái y.
Đưa mắt nhìn lại, có thể thấy được Dạ Kinh Đường ăn mặc như đại hiệp giang hồ đứng trong phòng, cau mày nghiêm túc dò xét.
Vương phu nhân ngồi trước giường bệnh, tay phải cầm ngân châm, đang châm cứu.
Mà trên giường bệnh là một tiểu cô nương mặc y phục ngắn, xem tướng mạo chắc là tiểu đồ đệ của Ngưng Nhi, sắc mặt đỏ lên nằm sấp trên gối, bắp chân không an phận đung đung đưa đưa.
Tuyền Cơ Chân Nhân thấy vậy, loạng choạng trong sân một chút, Dạ Kinh Đường phát hiện, ra khép cửa phòng lại.
Kẹt kẹt, Tuyền Cơ Chân Nhân đứng ở cửa, đợi Dạ Kinh Đường đi tới mới khẽ hỏi thăm: “Cô nương này sao thế? Ngươi hạ dược nàng à?"
Dạ Kinh Đường lắc đầu, đi tới trước mặt thấp giọng nói: “Đừng nói giỡn. Vừa rồi theo dõi Phương Thế Kiệt, tìm được một chiếc thuyền buôn, hàng hóa bên trong là mấy chục thùng tương Yến Châu lớn, trong lớp tương kẹp Ô Vũ Thảo. Chắc chắn Yến Vương thế tử có vấn đề, nhưng không có tra ra được tình hình chính xác, không tiện đánh rắn động cỏ. Ngươi giúp ta chăm sóc một chút, ta tiếp tục theo dõi, sáng mai hai ta thay phiên.”
Tuyền Cơ Chân Nhân dò xét, thấy Dạ Kinh Đường đầy vẻ phong trần, cau mày nói: “Thuyền ở đâu? Ta đi thăm dò, ban ngày ta ngủ rất nhiều, đang lo ngủ không được. Ngươi không nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ xảy ra chuyện thì làm gì còn có sức mà giải quyết? Về sơn trang nghỉ ngơi đi, đừng ngủ quá say, có việc thì lập tức đi diện kiến Thánh thượng."
Đêm qua Dạ Kinh Đường hầu hạ Tam Nương xong, luyện công một canh giờ, sau đó đi tra Yến Vương thế tử, chạy ngược chạy xuôi bận đến bây giờ, mặc dù chịu đựng được nhưng nghỉ ngơi là tốt nhất, thấy vậy cũng cười nói: “Cũng được, trưa mai chúng ta thay phiên. Thuyền cách bên tàu Giang An hơn một dặm, treo cờ hiệu thương hội Yến Châu, đến gần có thể ngửi được mùi tương, rất dễ tìm. Ta mới rời khỏi đó một khắc đồng hồ, cho dù đánh rắn động cỏ thì bọn họ cũng không thể dọn hàng đi nhanh như vậy, ôm cây đợi thỏ chắc chắn có thể bắt được người. Chưa bắt được cá lớn nhớ đừng manh động, nếu lúc này Yến Vương thế tử cảnh giác dừng tay trước bờ vực thì chúng ta hết cách."
"Chuyện này ta biết."
Tuyền Cơ Chân Nhân thấy vậy cũng không kéo dài thời gian, trực tiếp phi thân lên đi xuôi dòng.
Dạ Kinh Đường đưa mắt nhìn theo Tuyền Cơ Chân Nhân rời khỏi đây, trở về phòng, bây giờ được Vương phu nhân châm mấy kim, tiểu Vân Ly trước đó còn nhích tới nhích lui giờ đã an phận, gối đầu lên gối, hai mí mắt khép lại, sắp ngủ.
Vương phu nhân châm cứu xong, cẩn thận chẩn mạch một lát, đứng dậy nói: “Ô Vũ Thảo không độc nhưng có thể khiến người ta cực kỳ hưng phấn, nếu như thân thể có vấn đề, bị kích thích quá độ sẽ rất nguy hiểm. Bây giờ cô nương này không còn gì đáng ngại nhưng phải ở lại đây một đêm để quan sát, có bất kỳ khác thường gì còn kịp thời cứu chữa, ta trông chừng là được, Dạ đại nhân có công vụ quan trọng, nghỉ ngơi sớm một chút đi, nửa đêm rồi."