Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 699 - Chương 699 - Nữ Tặc

Chương 699 - Nữ Tặc
Chương 699 - Nữ Tặc

Chương 699. Nữ Tặc

"Vương thái y? Vương phu nhân?"

Nghe thấy tiếng kêu to vang lên trong viện, rất nhanh tiếng mở cửa truyền đến sau nhà, sau đó Vương phu nhân từ trong nhà chạy ra: “Dạ đại nhân, xảy ra chuyện gì? Cô nương này sao vậy?"

Tiểu Vân Ly nằm sấp trên bờ vai, nâng nửa người trên lên như cá chép: “Ta không sao! Rất tỉnh táo, có thể đánh chết một con trâu!"

"Ôi nhìn kìa."

Vương phu nhân nhìn thấy cô nương nhảy nhót tưng bừng, âm thầm thở hắt ra, chậm rãi bước chân đi tới trước mặt, nhìn sắc mặt của Chiết Vân Ly, sau đó dẫn Dạ Kinh Đường đi vào một gian phòng dùng để chẩn bệnh, dò hỏi: “Ăn trúng Hồng Tán Tán Bạch Can Can rồi hả? Đã ăn bao nhiêu?"

Dạ Kinh Đường đặt Vân Ly lên trên giường bệnh, ấn hai tay nàng để nàng đừng giẫy giụa: “Là Ô Vũ Thảo, vừa rồi nha môn phá án, không cẩn thận đụng phải, nó ngửi một cái."

"A, ra là thế."

Vương phu nhân giật mình, kiểm tra mạch đập Chiết Vân Ly một chút, sau đó gọi học trò đem một bình thuốc tới, đổ dược hoàn nhỏ từ bên trong ra, bỏ vào trong miệng tiểu Vân Ly: “Nào, uống thuốc đi."

Chiết Vân Ly vốn còn muốn nói chuyện, kết quả thuốc bị nhét vào miệng, kích thích mạnh mẽ từ rau xanh trộn lẫn bạc hà bay thẳng lên đỉnh đầu, cả người run run, ngũ quan xinh đẹp gần như co lại một chỗ, nửa ngày không thở nổi.

Dạ Kinh Đường thấy thế không khỏi đau lòng, vội vàng đỡ Vân Ly dậy, vỗ vỗ sau lưng, dò hỏi: “Vậy đã được chưa?"

Vương phu nhân lấy ngân châm ra, vén tóc dài của Vân Ly lên, đâm vào mấy chỗ huyệt vị ở gáy, khẽ giải thích: “Dược tính của Ô Vũ Thảo rất mạnh, trực tiếp tác dụng lên thần trí, thảo dược nâng cao tinh thần chỉ có thể hỗ trợ áp chế dược tính, muốn giải phải dựa vào thân thể tiêu hóa. Nàng chỉ ngửi một cái, liều lượng cực kỳ nhỏ, châm cứu xong nghỉ ngơi một lúc sẽ không sao. Nếu như trực tiếp ăn hoặc là nhóm lửa hít vào mấy ngụm, thì dược tính sẽ lớn đến mức có thể khiến cho Dạ đại nhân lột sạch y phục nhảy múa trên Văn Đức Kiều."

"?"

Dạ Kinh Đường cảm thấy Vương phu nhân chỉ định vung chim đánh xe nhưng phụ nhân ở tuổi trung niên lại nói mấy lời thô tục như vậy, hắn là một thanh niên, chắc chắn không dám nhận, chỉ trầm tư gật đầu.

"Khục khục..."

Chiết Vân Ly bị dược hoàn làm cho suýt ngất, nửa ngày mới từ từ tỉnh lại, gương mặt còn đỏ hơn so với vừa nãy, nhưng mà ánh mắt rõ ràng tỉnh táo hơn, nhưng mà nhớ tới cử chỉ không hợp lẽ thường vừa rồi, mở miệng nói: “Đúng vậy, thuốc này cực kỳ mạnh, ta hoàn toàn không khống chế được mình..."

"Hừ!"

Vương phu nhân đỡ đầu Vân Ly lên, tiếp tục châm kim: “Ngươi chỉ ngửi một cái thôi, cùng lắm giống như uống nhiều quá không quản được miệng, lời trong lòng đều nói ra hết, chạy đến đây mà quần áo vẫn chỉnh tề chứng tỏ thần trí ngươi tỉnh táo, biết đúng sai. Nếu lỡ ăn Ô Vũ Thảo thật thì sẽ cảm thấy toàn thân khô nóng, không tự chủ được cởi sạch y phục, điên điên khùng khùng kêu to nói lớn rồi.”

Chiết Vân Ly cãi lại: “Sao có thể như vậy được. Vừa rồi ta thật sự không khống chế nổi, chưa kịp thoát y thì Kinh Đường ca ca đã giữ lấy ta.”

Dạ Kinh Đường cảm thấy Chiết Vân Ly vẫn chưa ổn, chỉ là đầu óc tỉnh táo hơn chút, nhấc tay đỡ nàng dựa người vào giường: “Được rồi, biết muội không khống chế được. Muội đừng làm loạn, để Vương phu nhân châm kim..."

Một bên khác, trong một trang viên bên bờ sông.

Hai nam nhân ăn mặc y phục hộ vệ nâng thùng gỗ lên đi vào trong trang viên, chưa đi tới đình viện của khách quý thì Đằng Thiên Hữu thân hình cao lớn đã cản ở trước mặt, sắc mặt không vui: “Sao về chậm vậy?"

Đông ~

Thùng gỗ lớn để dưới đất, nam nhân áo đen chắp tay thi lễ: “Mới nãy trên thuyền xuất hiện hai giang tặc, bị chúng thuộc hạ đụng phải, sau đó giúp người trông coi kiểm tra thuyền buôn một chút..."

"Giang tặc..."

Đằng Thiên Hữu nhướng mày: “Ném vào nước cho cá ăn rồi?"

"Chạy."

Nam nhân áo đen có chút hổ thẹn: “Hai giang tặc đó khá dũng mãnh, bị thuộc hạ phát hiện không những không chạy mà còn quay lại ứng chiến, thuộc hạ và nữ tặc đánh một chiêu, phát hiện võ nghệ không thấp, không rõ nội tình không dám vọng động, nữ tặc đó cũng bị đồng bọn lôi đi..."

Xoạt ----

Nam nhân đen rút bội đao bên hông ra, chỉ cái lỗ bị đánh thủng.

"Nữ tặc..."

Đằng Thiên Hữu ẩn nấp ở kinh thành đã lâu, biết trên đường thuỷ Thanh Giang có không ít giang tặc, nhưng nữ tặc nóng tính thì chưa từng nghe qua.

Mà lúc này, một lão giả cẩm y khoác áo choàng cũng dẫn theo công tử thanh y xuất hiện sau lưng.

Công tử vận thanh y tính cách cẩn thận, dò hỏi: “Có phải là người của quan phủ hay không?"

Nam nhân áo đen lắc đầu: “Không thể nào. Nếu là người của quan phủ điều tra, bị phát hiện thì sẽ để lộ thân phận, sợ đánh rắn động cỏ sẽ nhanh chóng rút lui để chúng ta không tra ra thân phận. Hai người đó võ nghệ không tệ, có thể trực tiếp chạy nhưng mà thuộc hạ ném phi tiêu ra, nữ tặc thủ lĩnh rút đao quay đầu chặt, vừa chặt vừa mắng, tâm cao khí ngạo, tuyệt đối không phải do triều đình dưỡng ra, còn giống tội phạm liếm máu trên lưỡi đao hơn cả hai huynh đệ chúng tôi.”

Bình Luận (0)
Comment