Chương 698. Bị TIểu Nha Đầu Đùa Giỡn
"Ngày thường tướng mạo ca ca tựa như bạch ngọc không tì vết, lại chẳng phong lưu như thế..."
"Vân Ly! Muội nên thành thật một chút!"
"Làm sao ca ca ưa thích cô nương ngang tàng bạo ngược được? Nếu là như vậy, ta..."
"Không không, kín đáo một chút mới tốt!"
Nửa đêm, trên quan đạo bên ngoài Vân An Thành.
Dạ Kinh Đường treo hai đao một kiếm bên hông, trên vai khiêng một tiểu cô nương mười sáu tuổi bước nhanh như bay, giống như hái hoa tặc nửa đêm công khai cướp đoạt dân nữ.
Chiết Vân Ly tháo khăn che mặt xuống, áo choàng dính không ít cây cỏ, khuôn mặt đỏ bừng như uống say, tựa vào bờ vai Dạ Kinh Đường, cố gắng giả bộ dáng vẻ tiểu thư yêu kiều nhã nhặn: “Trước đó muội có nói, ca ca ngay thẳng thật thà của muội chê muội yếu ớt, ca ca còn không chịu thừa nhận, hiện tại quả đúng như thế."
"Không có, nói cái gì đâu không..."
Dạ Kinh Đường vừa đi vừa dỗ dành, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Mới từ trên thuyền xuống tới, tiểu Vân Ly đã dần mất không chế, nóng nảy bất an vô cùng khó chịu, rất muốn xách đao lên tìm hai người cầm phi tiêu bắn nàng tính sổ.
Dạ Kinh Đường sợ Vân Ly xảy ra chuyện, cũng không dám ở lâu, chỉ có thể che miệng Vân Ly chạy ngược dòng.
Đợi đến khi chạy được một dặm, không nhìn thấy thuyền ở bờ sông, Vân Ly mới từ bỏ suy nghĩ tính sổ, nhưng tinh lực toàn thân không có chỗ phát tiết, lại bắt đầu nhảy nhót trên đồng cỏ ven đường, gặp gỡ hộ gia đình ven đường còn xông lên khiến cho chó của người ta bị hù xém chút nhảy xuống sông.
Dạ Kinh Đường biết chuyện này không trách Vân Ly được nhưng cũng không thể bỏ mặc, chỉ có thể cưỡng chế vác Vân Ly lên vai, chạy đến Ngọc Đàm Sơn Trang.
Chiết Vân Ly ngửi Ô Vũ Thảo một cái, liều lượng thấp cũng không đến mức mê sảng nhưng cực kỳ phấn khởi, cả người như là kẻ say rượu, nói: “Không yếu ớt thì huynh buông muội xuống, muội bảo đảm không động đậy, một chút Ô Vũ Thảo thôi, vừa rồi là muội giả vờ, nói đùa với huynh thôi."
"Thật sao?"
Dạ Kinh Đường bán tín bán nghi, ngẫm lại vẫn để Vân Ly xuống đất, kết quả sau một khắc, tiểu Vân Ly thân mặc váy ngắn ngang eo chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa kêu gào: “Ha ha, bị lừa rồi, đuổi theo muội nào."
Dạ Kinh Đường biết ngay sẽ như thế, hít một hơi thật sâu, dùng tốc độ cao nhất lao vùn vụt, trong nháy mắt đã vươn tới trước mặt, vững vàng đón được Vân Ly chuẩn bị lộn ngược ra sau, vác lên vai một lần nữa: “Được rồi được rồi, một chút thuốc gây ảo ảnh cũng khiến cho muội mê thành thế này, còn nói chân truyền của Bình Thiên Giáo Chủ, truyền ra sẽ bị người ta chê cười đấy."
Lúc đầu Chiết Vân Ly uốn éo loạn xạ, nghe nói như vậy thì sinh lòng háo thắng, thành thật một chút: ”Đã nói vừa rồi chỉ là giả vờ, nói đùa với huynh thôi. Không tin chúng ta đánh cược, từ giờ trở đi, muội không nhúc nhích cũng không nói lời nào nữa."
Dạ Kinh Đường gật đầu: “Được, muội muốn đánh cược gì?"
"Nếu là muội cược thắng , sau này mỗi ngày Kinh Đường ca ca cho muội một lượng bạc, một tháng sư nương chỉ cho năm lượng bạc tiền tiêu vặt, keo kiệt hết sức.”
Dạ Kinh Đường rất sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề, một ngày ta cho muội hai lượng bạc, chớ nói cho sư nương của muội biết. Nếu muội thua thì sao?"
Chiết Vân Ly chật vật quay đầu lại: “Nếu muội thua, muội cho Kinh Đường ca ca hôn một cái, không nói cho sư nương biết, thế nào? Đánh cược lớn không?"
Dạ Kinh Đường cảm thấy đánh cược như thế này đúng là rất lớn, gật đầu nói: “Được, một lời đã định, bây giờ bắt đầu cược, không được nhúc nhích, bằng không.”
"Ài, muội thua!"
Chiết Vân Ly ưỡn ẹo thân thể, muốn đưa mặt tới gần: “Tới đi tới đi, có chơi có chịu.”
Ta chả thèm! ! !
Dạ Kinh Đường nằm mơ cũng không ngờ được có ngày mình lại bị tiểu nha đầu đào hố đùa giỡn, còn mãnh liệt hơn thế tấn công của lục đại tiên tử?
Hắn vội vàng khóa hai chân Vân Ly lại, khiến cho nàng không thể quay lại: “Vân Ly! Muội có tin ta trở về sẽ nói cho sư nương của muội biết hay không?"
"Là Kinh Đường ca ca muốn cược, huynh muốn cáo trạng, ta chỉ nói tình hình thực tế, phải chết thì cùng chết.”
Dạ Kinh Đường không thể làm gì, chỉ có thể nói lung tung ổn định tâm trạng của Vân Ly, dùng tốc độ cao nhất lao vùn vụt, đi đến Ngọc Đàm Sơn Trang cách đây hơn mười dặm.
Nữ Đế di giá đến Ngọc Đàm Sơn Trang, có thể không dẫn triều thần theo nhưng đầu bếp và đại phu chắc chắn không thể không dẫn.
Vương gia y quán mở ở Văn Đức Kiều, cũng là vì thuận đường vào cung, đế vương có thể triệu kiến bất cứ lúc nào.
Mà Nữ Đế tới Ngọc Đàm Sơn Trang, Vương thái y y thuật thần thông cũng sẽ đi theo, tính mang theo cả Vương phu nhân, tiện cho Thái hậu và cung nhân có bệnh thì chữa.
Dạ Kinh Đường khiêng đại cô nương, trong tay cầm lệnh bài đi xuyên qua trạm gác dưới ánh mắt khác thường của rất nhiều ám vệ, tới một sân nhỏ bên ngoài sơn trang, bên trong là những quan viên được mời nhưng lại không tiện qua đêm trong cung, còn có một số thần tử ở lại nghe triệu.
Dạ Kinh Đường liếc nhìn một vòng, trực tiếp đi đến chỗ ở của Vương thái y, bởi vì Vương thái y là thần y thuộc cấp quốc bảo, nơi ở khá lớn, bên trong còn có một số đồ đệ, nhưng sắc trời đã tối, trong đình viện đã tắt đèn.