Chương 697. Tiểu Vân Ly Hưng Phấn Đối Địch
Sa sa sa ~~
Trong khóm cỏ lau dọc bờ sông, hai bóng dáng song song nhảy xuống đê sông, từ trong khóm cỏ lau đi tới thuyền, có thể nghe được bọn họ nói chuyện với nhau: "Đã trễ như vậy, chuyển một thùng này lớn quá đó, rảnh quá hay sao."
"Cầm bạc của người ta thì phải làm việc cho người ta. Đi làm việc dù sao cũng tốt hơn đi bán mạng..."
Dạ Kinh Đường nhíu mày, quan sát tỉ mỉ người tới, có thể thấy được là hai người đàn ông ăn mặc quần áo hộ viện, bên hông treo đao, bước chân vô cùng vững, thoạt nhìn là người trong nghề, võ nghệ tuyệt đối sẽ không quá thấp.
Hai hán tử đi tới gần thương thuyền, không nói chuyện nữa, mũi chân điểm một cái, cùng lúc phi thân vọt lên rơi vào boong tàu.
"Ài, hai vị huynh đệ là?"
"Công tử nhà ngươi sai chúng ta tới lấy một thùng hàng, nói là một chưởng quỹ ở Ngô Đồng Nhai muốn kiểm hàng."
"Có đúng không, tất cả đều ở phía dưới. Hơn nữa đại tương mà còn nghiệm hàng cái gì, người kinh thành cũng..."
Lạch cạch, tấm che mở ra và tiếng xuống lầu vang lên.
Dạ Kinh Đường thấy vậy, định dẫn Vân Ly đi lên bờ, sau đó nghĩ cách theo dõi.
Nhưng Dạ Kinh Đường vừa lặng yên mở cửa sổ ra, còn chưa kịp nhảy xuống thì nghe trong khoang vang lên:
"Chậm đã."
"Thế nào, huynh đệ?"
"Vừa rồi các ngươi có đốt lửa không?"
"Không, công tử đi ra ngoài, chúng ta chưa từng xuống..."
"Có giang tặc chui vào, vừa nãy còn ở đó."
Dạ Kinh Đường nghe vậy thì trong lòng trầm xuống, biết là lưu huỳnh tùng hương của cây châm lửa làm bại lộ, lập tức ôm Chiết Vân Ly nhảy ra cửa sổ.
Mà cũng là lúc này, bốn bóng dáng lần lượt từ cửa boong tàu nhảy ra, người cầm đầu tương đối lợi hại, chưa rơi xuống đất đã phát hiện trong lầu thuyền có bóng đen lóe lên một cái rồi biến mất, lúc này tay phải vung ra.
Ào ào —— ba cái Tuyết Hoa Tiêu phá không mà đi, như ong bay bướm lượng vẽ ra đường vòng cung không quy tắc trên không trung, kích xạ tới cửa sổ thương thuyền.
Dạ Kinh Đường ở giữa không trung, mắt thấy phi tiêu đánh tới, kiếm sắt bên hông ra khỏi vỏ, đánh bay ba cái Tuyết Hoa Tiêu, bởi vì muốn truy tung hang ổ, hắn cũng không phản kích mà muốn đóng vai giang tặc nửa đêm sờ thuyền trộm đồ, tiếp tục bỏ chạy.
Nhưng khiến cho hắn không ngờ được là hắn vững vững vàng vàng rơi xuống bờ sông, tiểu Vân Ly bên người lại không buông.
Chiết Vân Ly nhìn thấy phi tiêu đánh tới, trực tiếp nổi trận lôi đình, cầm một cái cửa sổ, xoay người vọt trở về, còn rống lên:
"Dám đánh bản cô nương!"
Trong nháy mắt rơi xuống đất, nàng khom người như báo cái, hai tay nắm chuôi đao, vội xông tới phía trước đồng thời rút đao dài năm thước ra, chém tới hán tử áo đen.
Sang sảng.
Sắc mặt Dạ Kinh Đường thay đổi, không ngờ được là tiểu Vân Ly cơ linh bây giờ lại bỗng nhiên nổi điên, thân hình hắn bắn lên, lại về tới boong tàu lần nữa.
Mà hai tên áo đen hộ viện xông ra không phải người bình thường.
Nhìn thấy Chiết Vân Ly vượt lên boong tàu, hán tử cầm đầu vung tay trái ra ba cái Tuyết Hoa Tiêu, như ong bay bướm lượn đánh úp về phía Chiết Vân Ly, đồng thời trường đao bên hông ra khỏi vỏ, thân hình gần như đi theo Tuyết Hoa Tiêu tiến lên.
Đinh đinh đinh.
Chiết Vân Ly ánh mắt cực kỳ hưng phấn, đối mặt cường địch không có chút né tránh, tay trái bắn ba cái đồng tiền ra, ngăn Tuyết Hoa Tiêu bắn tới mình, sau đó thuận thế lấy tay trái đẩy sống đao, giống như là trát đao, đùi phải phát lực, chém vào đơn đao đánh tới:
"Uống —— "
Trong tiếng kêu khẽ, áo choàng màu xám trên người Chiết Vân Ly đột nhiên phồng lên, đạp đạp, lực đạo lớn khiến cho thương thuyền to lay động, tấm ván gỗ bên dưới phát ra tiếng một tiếng 'Két —— ' vang giòn.
Keng.
Song nhận đụng vào nhau, vang lên tiếng bạo hưởng đinh tai nhức óc.
Hán tử cầm đầu trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, tay trái chống sống đao, nhưng mà vẫn bị một đao với lực bộc phát đáng sợ đánh cho trượt về sau mấy bước mới miễn cưỡng hóa giải được lực đạo bài sơn đảo hải.
"A ——!"
Chiết Vân Ly cười to một tiếng, quơ đao dài năm thước cao ngang ngửa nàng, giống như ngựa hoang thoát cương muốn đuổi theo đánh.
Dạ Kinh Đường không ngờ được Vân Ly bộc phát khủng bố như vậy, không dám để cho Vân Ly nổi điên ở chỗ này, ôm chặt lấy eo Chiết Vân Ly, cướp lấy trường đao chạy ra bên ngoài, còn nói thêm một câu: "Đừng xúc động! Chúng ta là tặc không phải thổ phỉ, động đao làm cái gì, chạy mau..."
Chiết Vân Ly cực kỳ hưng phấn, dùng sức tránh thoát, phát hiện giãy không ra thì giương nanh múa vuốt khoa tay múa chân với không khí, còn hung thần ác sát nhìn chằm chằm bốn người như lâm đại địch trên thuyền kêu: "Vân An là địa bàn của bản cô nương! Dám làm càn ở trước mặt ta, biết ta là ai không... Ô ô ô —— đừng cản ta, hôm nay ta phải để bọn họ... Ô ô ô —— "
Trên boong tàu, hai hộ viện tới lấy hàng và hai người trông thuyền đều kinh ngạc.
Người cầm đầu võ nghệ không thấp, nhưng đỡ một đao lại bị nữ tặc giống như điên này trấn trụ, cầm đao đỡ trước ngực không dám đuổi theo, đưa mắt nhìn hai người bịt mặt vẫn đang kêu gào rời xa, nhìn lỗ hổng trên thân đao, lòng còn sợ hãi.
Hai người trông coi đang đứng bên cạnh thấy hai người chạy xa mới nhỏ giọng nói: "Giang tặc trong kinh thành ngang ngược như vậy? ! Đến trộm đồ, chúng ta cản một chút thôi..."
Người cầm đầu chần chừ một lúc: "Không nói kinh thành, toàn bộ giang hồ, tặc có tính tình nổ như thế cũng không có mấy người, hẳn là cướp đường đổi nghề. Trên thuyền có mất thứ gì đáng tiền hay không?"
"Trên thuyền, thứ đáng giá nhất chính là đại tương, nặng nhưng không đáng tiền, trộm không được. Ta nghĩ hai người này uổng công, cái gì cũng không có trộm được còn bị phát hiện mới thẹn quá hoá giận..."
"Không có mất đồ là được, làm chính sự trước. Đợi chút nữa khóa buồng nhỏ trên tàu lại, để một cái linh đang dưới tấm che, Thanh Giang cũng không như Yến Châu, thuyền chở đồ lui tới đều đáng tiền, có rất nhiều giang tặc."
"Đi..."