Chương 696. Ngươi Hưởng Dụng Cô Nương Kinh Thành Chưa
Chiết Vân Ly cẩn thận lắng nghe vài câu, sau đó trong lòng hơi động, lặng yên tiến đến bên tai Dạ Kinh Đường: "Kinh Đường ca, ngươi hưởng thụ cô nương kinh thành chưa?"
Dạ Kinh Đường kém chút ngất đi, chắc chắn là hắn có, Tam Nương thơm thơm, dùng Hương Phi Lộ thì thậm chí rất ngọt, có thể miệng lưỡi cùng sử dụng liếm gần nửa ngày, nhưng đâu thể nói chuyện này với Vân Ly?
Hắn đưa tay ra hiệu im lặng đừng nói giỡn, sau đó kéo khăn che mặt che khuất gương mặt, đi tới dưới thuyền.
Chiết Vân Ly cũng che kín gò má, đến trước mặt, nín hơi ngưng khí không thở nữa, theo Dạ Kinh Đường men theo mạn thuyền treo lên, treo ở bên ngoài boong tàu, xác định người tuần tra ở trên lầu phía sau thuyền mới lặng yên xoay người đi lên, rơi vào một đống đồ lộn xộn.
Thương thuyền là thuyền khách vận chuyển cỡ lớn, lầu thuyền trên boong tàu dùng để đón khách, mà phía dưới boong tàu thì dùng để vận chuyển hàng hóa, bởi vì đa số khách thuyền đều đi bộ rời đi, đa số chỗ trên boong tàu đều trống không, bên trong lầu thuyền không có đèn đuốc, hai hán tử thân đeo đoản đả ngồi bên ngoài lầu thuyền, ở giữa là đậu phộng và bầu rượu, đang nói chuyện phiếm.
Dạ Kinh Đường liếc nhìn một chút, sau đó nghiêng tai lắng nghe phía dưới boong tàu, không có phát hiện vấn đề gì, cho Vân Ly một ánh mắt, sau đó lấy một thỏi bạc ra ném về phía sông.
Bịch ~
Tiếng nước vang lên.
Hai hán tử dừng nói chuyện, sau đó đứng dậy cầm lấy binh khí bên cạnh đi tới mạn boong tàu dò xét.
Dạ Kinh Đường thấy vậy, vô thanh vô tức lộn mèo đến giữa boong tàu, cẩn thận kéo cửa kho hàng.
Chiết Vân Ly không cần chỉ huy, lặng yên phi thân nhảy vào trong đó, mà Dạ Kinh Đường cũng thuận thế rơi vào cầu thang bằng gỗ, lặng lẽ khép tấm che lại.
"Thứ gì?"
"Đoán chừng là cá, đáng tiếc không đem cần câu, nếu không đêm nay còn có thêm một món..."
Dạ Kinh Đường cẩn thận nghe ngóng, thấy không có gì khác thường mới đưa mắt nhìn khoang.
Bởi vì không có đèn đuốc, trong khoang đưa tay không thấy được năm ngón, Chiết Vân Ly lấy từ trong tay áo ra một cây châm lửa, sau khi mở ra, lấy mũ rộng vành làm chụp đèn, đốt lên.
Mặc dù mũ rộng vành che chắn, tia sáng cực kỳ yếu ớt nhưng Dạ Kinh Đường vẫn có thể thấy rõ tình huống trong khoang —— một loạt mười mấy cái thùng gỗ lớn chất đống, mỗi cái đều có đệm cỏ ngăn cách, hẳn là phòng ngừa va chạm hư hao, toàn bộ khoang tràn ngập mùi thơm nồng đậm.
Dạ Kinh Đường nhìn một chút, cũng không có phát hiện hàng hóa có vấn đề gì, nhẹ chân nhẹ tay đi vào chỗ sâu, mở một cái thùng gỗ ra, thấy tất cả trong đó đều là đại tương, thậm chí phía trên có dấu lõm, có cờ hiệu của một thương hiệu, chế tác có thể nói tương đối tinh mỹ, giá cả ít nhất cũng mấy trăm văn.
Chiết Vân Ly quan sát tỉ mỉ, còn xích lại gần ngửi ngửi, sau đó gật đầu giơ ngón tay cái: "Yến Châu đại tương chính tông, hàng thượng đẳng."
Dạ Kinh Đường cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng cao thủ thiếp thân Yến Vương thế tử, đêm hôm khuya khoắt chạy xa như vậy đến bờ sông, cũng không thể là Yến Vương thế tử thèm đồ ăn quê, tới mua đại tương, trở về cũng không thấy tay xách thứ gì...
Dạ Kinh Đường nghĩ nghĩ, nhìn lên lầu thuyền, đoán Phương Thế Kiệt tới là vì gặp hành khách nào đó trên thuyền.
Mà Chiết Vân Ly suy nghĩ, trong lòng khẽ động, lấy từ bên hông ra một thanh tiểu đao dài nhỏ rất tinh xảo, rút tiểu đao ra, sau đó vạch lớp tương ngoài đi, đâm vào lớp tương giữa.
Dạ Kinh Đường thấy vậy lại đưa mắt nhìn thùng gỗ: "Như thế nào?"
Chiết Vân Ly cắm toàn bộ tiểu đao vào, sau đó lại rút ra, có thể thấy được phần gần chuôi lưỡi đao dài nhỏ nhan sắc như lúc ban đầu, mà mũi đao thì hiện lên màu nâu, dính một lớp gì đó.
Chiết Vân Ly có chút nhíu mày, xích lại gần ngửi một cái, sau đó như có điều suy nghĩ gật đầu: "Thủ đoạn thật thông minh, dùng đại tương che lấp hương vị Ô Vũ Thảo, không cẩn thận ngửi thì đúng là không nghe được."
"Ô Vũ Thảo là cái gì?"
"Một loại thảo dược gây ảo ảnh, dược tài cực mạnh, người trúng sẽ xuất hiện ảo giác, cực kỳ hưng phấn khóc lớn cười to, Nam Tiêu Sơn có, trước kia ta còn ngửi một lần, sau đó nhảy nhót lung tung cả ngày mới tỉnh táo lại, sau đó bị sư nương đánh rất thảm."
Dạ Kinh Đường vô thức nín hơi ngưng khí: "Ngửi một chút? Vậy ngươi "
Chiết Vân Ly lau tiểu đao lên nệm cỏ: "Sao ta biết được là Ô Vũ Thảo, đi nhanh đi, đợi chút nữa ta điên lên, chắc chắn ngươi không kéo được."
Dạ Kinh Đường thấy trong thời gian ngắn gương mặt Chiết Vân Ly đã đỏ ửng, thầm nói không ổn, cẩn thận đậy nắp thùng gỗ, dẫn theo tiểu Vân Ly đi ra khoang sau.
Phía dưới buồng nhỏ trên tàu không chỉ một cửa vào, từ trong lầu thuyền cũng có thể đi vào.
Dạ Kinh Đường đi đến bậc thang nội bộ, nghiêng tai lắng nghe, sau đó lặng lẽ đẩy tấm che ra, liếc nhìn một chút, có thể thấy được trong phòng không có người, ngoài cửa có tiếng nói chuyện của hai hán tử.
Dạ Kinh Đường thấy vậy kéo tấm che ra, đi ra, sau đó một tay kéo Chiết Vân Ly, muốn rời khỏi đây từ cửa sổ.
Nhưng hắn mới vừa tới cửa sổ, động tác dừng lại, nhanh chóng nhấn Vân Ly xuống, dựa vào tường, quan sát bờ sông thông qua cửa sổ.