Chương 695. Tâm Sự Với Nha Đầu
Chiết Vân Ly mười sáu tuổi, còn đang bị sư nương đánh đòn, nghe thấy Dạ Kinh Đường cùng tuổi với mình nhưng đã liếm máu trên lưỡi đao ở đại sa mạc Tây Bắc, trong lòng không khỏi có chút cảm thán, nghĩ nghĩ lại hỏi:
"Kinh Đường ca chạy khắp nơi Lương Châu, có bao giờ gặp người trong lòng?"
Dạ Kinh Đường lắc đầu cười một tiếng:
"Lương Châu quá loạn, tiểu thư xinh đẹp có thể có, nhưng đều ở trong quận thành, đi ra ngoài cũng là được bảo hộ trùng trùng, những người giang hồ đeo đao như chúng ta hoàn toàn không thể nào tới gần. Còn những người có thể gặp được đều là hạng cao lớn thô kệch."
Chiết Vân Ly không quá tin tưởng: "Thiên Nam cũng là rừng thiêng nước độc, nhưng cũng có không ít hiệp nữ xinh đẹp. Kinh Đường ca ở Lương Châu lâu như vậy, nếu như không có người địa phương thì những nơi đi qua ít nhất cũng có thể nhìn thấy mấy người chứ?"
"Đi ngang qua ..."
Dạ Kinh Đường nhíu mày hồi tưởng, trong đầu hiện lên một bóng dáng cưỡi ngựa động lòng người, nhưng thời gian qua mười năm, đã không nhớ rõ, cho nên chỉ nói:
"Hẳn là có, nhưng mà đi ra ngoài bên ngoài đều đội mũ rộng vành, cô nương xinh đẹp giống ngươi đúng là không có thấy."
"A!"
Chiết Vân Ly dùng bả vai đụng Dạ Kinh Đường một chút, nhưng mà được khen thì vẫn rất vui vẻ, đáp:
"Kinh Đường ca là du hiệp đẹp trai như vậy, cũng là người đầu tiên ta gặp được từ bé đến giờ."
Dạ Kinh Đường nháy nháy mắt, cảm thấy đề tài này hình như có chút đi chệch, đang định chủ đề thì ánh mắt bỗng nhiên khẽ động, nhìn phía bờ sông xa xa.
Chiết Vân Ly thấy vậy thì cũng nhìn về phía nơi xa, thấy phương hướng Dạ Kinh Đường nhìn là một mảnh kiến trúc ở bờ sông.
Kiến trúc do mười mấy phòng ở tạo thành, xây thành một hàng, đưa lưng về phía sông, mặt hướng quan đạo, chính diện là khách sạn quán rượu, xem như điểm đỗ lâm thời, buổi tối sau khi cửa thành đóng, thương nhân cử tử không thể vào thành bình thường đều đặt chân ở chỗ này, chờ buổi sáng vào thành.
Mà trên đê sông bên cạnh quần thể kiến trúc đó có một cái cầu thang để cho người sống ở trên đi xuống sông giặt quần áo hoặc là gánh nước.
Lúc này, nhờ ánh trăng, rõ ràng trên cầu thang có một loạt điểm đen, nhìn dấu vết phân bố giống như là dấu vó ngựa.
Hai người nhìn thấy cảnh này lập tức dọn dẹp tạp niệm trong lòng, bước nhanh tới trước giờ xét.
Trên bậc thang bằng đá xanh dính nước bùn, mà theo vết tích nhìn lên trên bờ sông thì ở dưới đất có một loạt dấu vó ngựa, tuy đã bị nước thủy triều làm cho trôi mất một phần nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng được.
Chiết Vân Ly quan sát tỉ mỉ, sau đó mở miệng nói: "Chỉ có giấu vó ngựa trở về nhưng không có dấu vó ngựa đi, ta đoán trước đó là đi quan đạo sau đó phát hiện ra chỗ mình muốn đến nằm ở bờ sông cho nên mới đi xuống dưới đê sông, làm xong việc vì để cho tiện trở về thì trực tiếp chạy tới từ bên chỗ này đi lên quang đạo..."
Dạ Kinh Đường đứng trên bậc thang nhìn ra xa, có thể mơ hồ nhìn thấy được hình ảnh đèn đuốc sáng choang ở chỗ rất xa: "Phương Thế Kiệt hẳn là tìm thuyền. Cách đây hơn ba dặm là bến tàu Giang An, có trên trăm con thuyền đậu lại, hôm nay chắc chắn không vào được bến cảng, hẳn là thuyền còn dừng ở bờ sông. Đi."
Chiết Vân Ly thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, đeo đao dài năm thước theo Dạ Kinh Đường đi dọc theo đê sông đi đến hạ du, hai người đi ra không đến một dặm thì thấy bờ sông đèn đuốc sáng choang.
Dạ Kinh Đường đưa tay ra hiệu, sau đó hai người men theo bụi lau sậy ngang gối chậm chạp tới gần, rất nhanh thì có thể thấy rõ đèn đuốc tới từ một chiếc thương thuyền lớn, thuyền ngập nước sâu, trên boong tàu còn có người đi lại.
"Đây là thuyền Yến Châu?"
"Hình như là."
Chiết Vân Ly nhìn về phía lá cờ treo ở đầu thuyền: "Cờ hiệu của thương hội Yến Châu, phía sau là Yến Châu Tào Bang, chiếc thuyền này hẳn là vận chuyển đại tương Yến Châu, Tứ Phương Trai có một loại Tương Bát Diện, dùng loại tương này, hương vị tuyệt nhất."
?
Dạ Kinh Đường dùng cái mũi ngửi ngửi, ngửi thấy một mùi tương thơm nhàn nhạt, trong mắt không khỏi hiện ra kinh ngạc: "Quan sát đủ cẩn thận. Bên Lương Châu không ăn đại tương, ta không có đoán được."
"Vậy Kinh Đường ca ăn cái gì ở Lương Châu?"
"Đồ ăn ngon nhất Lương Châu là thịt dê, cái gì cũng không thêm vào, chỉ một nắm muối, hương vị cũng tuyệt nhất. Kinh thành cũng có, nhưng mà lại dùng dê đất Vân Châu, thịt nhiều nhưng ăn không có vị đó..."
Dạ Kinh Đường nói vài câu, cảm thấy hình như có chút đi chệch, đưa tay dừng lại chủ đề, tiếp tục đi đến gần thuyền.
Hai người mượn bóng đêm yểm hộ đi tới gần, tiếng nói chuyện như có như không trong gió đêm bay tới: "Kinh thành đúng là khác hẳn, bến cảng có mấy trăm chiếc thuyền, lần đầu tiên ta thấy."
"Làm khách giang hồ nhiều năm như vậy, còn chưa có hưởng thụ cô nương kinh thành, phía trước trên bến tàu có phố kỹ viện, nếu không."
"Ai, hàng mất thì xử lý như thế nào..."
"Một thuyền đại tương thôi, một thùng hơn mấy trăm cân, ta cũng không tin có phi tặc có thể khiêng cái đồ chơi này đi..."