Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 694 - Chương 694 - Mười Sáu Tuổi Lưỡi Đao Liếm Máu

Chương 694 - Mười Sáu Tuổi Lưỡi Đao Liếm Máu
Chương 694 - Mười Sáu Tuổi Lưỡi Đao Liếm Máu

Chương 694. Mười Sáu Tuổi Lưỡi Đao Liếm Máu

Trăng sáng sao thưa, một chiếc thuyền lớn từ thượng du đến, lẻ loi trơ trọi dừng sát cách bến tàu hai dặm, khách nhân trên đó đã xuống thuyền, đi bộ vào kinh, nhưng hàng hóa trên thuyền không có cách nào gỡ xuống, vì thế vẫn còn có vài người ‌đi lại trên thuyền, nhìn ra động tĩnh trên bến tàu.

Mà bờ sông có một tòa biệt viện để nghỉ mát, một công tử thân mặc thanh y đứng ngắm cảnh trên lầu, xa xa ngắm nhìn đèn đuốc trong kinh thành.

Bên trong một quán trà phía sau trạch viện, mấy bóng người ngồi yên vị ở trong đó, trong đó có lão giả mặc áo choàng cẩm bào‌, ngồi xếp bằng ở thượng vị.

Bên phải là Đằng Thiên Hữu hình thể tráng kiện, Trọng Tôn Ngạn ngồi ở bên trái, bên trên bàn nhỏ trước mặt bày biện một cái bát vàng, bên trên có nắp, bị sáp bịt kín, mặt ngoài cái nắp có chút tinh xảo, khắc một cái huy hiệu cổ lão.

Cử chỉ của Trọng Tôn Ngạn từ trước đến nay tùy ý, lúc này sắc mặt lại hiện ra vẻ trịnh trọng, cũng không dám đụng loạn vào bát vàng, chỉ quan sát tỉ mỉ, cảm thán nói:

"Năm đó tây Bắc Vương đình vì hạn chế kỳ nhân luyện Minh Long Đồ, để Vu sư các bộ nghiên cứu ra Tù Long chướng, kết quả vẫn là Minh Long Đồ càng huyền diệu hơn, cưỡng ép tái tạo thể phách, độc cơ bản không thể gây hại, chỉ có thể có tác dụng hạn chế ngắn hạn, luyện Dục Hỏa Đồ không thể nhìn thẳng. Mà phàm phu tục tử không có Minh Long Đồ bàng thân, thì là tai họa lớn, võ nghệ cho dù cao hơn nữa, dính vào Tù Long chướng cũng sẽ ngay lập tức biến thành phế nhân, không giải được không chết được, ngày ngày chịu nỗi khổ vạn kiến đốt thân, so với trực tiếp giết đi còn khó chịu hơn..."

Đằng Thiên Hữu cũng là người Bắc Lương, nghe qua hung danh hiển hách của Tù Long chướng, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tuyền Cơ chân nhân và Dạ Kinh Đường, đều là tử trung của triều đình, theo lý thuyết thì đều đã luyện qua tấm Ngọc Cốt Đồ giấu trong cung kia, vật này vô dụng vơi bọn hắn..."

Lão giả cẩm bào ngồi ở thượng vị, bình thản đáp lại:

"Chỗ bá đạo của Tù Long chướng, là ở chỗ phá hủy cái căn bản của một người, để cho thể phách người ta tự vỡ vụn, luyện Ngọc Cốt Đồ không đả thương được xương cốt, da thịt vẫn sẽ từ từ mục nát, sống không được. Cho dù luyện ba tấm gân xương da, độc cũng vẫn luôn ở trên thân, thân thể không ngừng khép lại tổn thương, xem như tiếp tục tiêu hao tinh khí thần, võ nghệ có cao hơn cũng khó có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực."

Đằng Thiên Hữu lại hỏi:

"Vật này chỉ cần dính vào trên thân Nữ Đế, hẳn phải chết không nghi ngờ?"

Cẩm bào lão giả nghĩ nghĩ, lắc đầu:

"Vật này đối với Nữ Đế hẳn là không có nổi chút tác dụng nào, chỉ có thể dùng để đối phó Tuyền Cơ chân nhân hoặc là Dạ Kinh Đường. Độc chỉ có một phần, về phần điệu hổ ly sơn như thế nào, dùng độc như thế nào, các ngươi tự nghĩ biện pháp."

Đằng Thiên Hữu nhíu mày, liếc nhau với Trọng Tôn Ngạn, cũng không nói thêm nữa, chăm chú suy nghĩ kế hoạch cụ thể.....

Vầng trăng sáng treo cao, trên mặt sông yên tĩnh ánh vàng lấp lánh, nơi xa khi thì có một chiếc thuyền lớn đèn đuốc vụt sáng trôi qua.

Đê sông làm bằng đá trắng cao hai trượng, dưới là bãi cỏ lau ngang gối, dưới trời thu, dần dần hiện ra màu xanh vàng giao nhau, gió nhẹ thổi qua hiện lên gợn sóng.

Sa sa sa ~~~

Dạ Kinh Đường ăn mặc như giang hồ du hiệp, bên hông treo đao và kiếm, đi dọc biên giới bụi cỏ lau, quan sát mặt đất bờ sông, tìm kiếm dấu vó ngựa.

Mà tiểu Vân Ly vóc người không cao lắm thì đi ở bên cạnh, vẫn mặc váy ngắn ngang eo, cách ăn mặc như kiều kiều tiểu thư, trên người có thêm một cái áo choàng xám và một cái mũ rộng vàng tùy tiện mua trên đường, còn lấy đồ từ trong xe theo, đao dài năm thước khiêng trên bờ vai, cực kỳ có vị giang hồ.

Gương mặt Chiết Vân Ly dưới mũ rộng vành còn có chút son phấn, nhìn thanh lệ động lòng người, nhưng khóe miệng lại ngậm cỏ, lúc hành tẩu thuận miệng nói chuyện phiếm: "Chim Chim chạy đi đâu? Việc này nên do nó làm, thuận bờ sông bay qua, không tới một khắc đồng hồ thì có thể dò xét xong năm dặm Giang Tứ."

"Chim Chim ở trong cung với sư nương của ngươi và Tam Nương, có chuyện gì bay lên trời gọi vài tiếng thì ta có thể chạy trở về. Nếu dẫn theo thì không thể truyền tin tức."

Dạ Kinh Đường nhìn thấy hoá trang của tiểu Vân Ly, có chút buồn cười, đưa tay lấy nhánh cỏ: "Con gái chớ học người giang hồ ngậm cỏ, để sư nương của ngươi trông thấy sẽ đánh cái mông ngươi."

Chiết Vân Ly có chút bất đắc dĩ: "Bây giờ ta là đại cô nương, theo lý thì có thể một mình hành tẩu giang hồ, sư nương còn coi ta là tiểu nha đầu, hơn nữa khi ngươi mười sáu tuổi thì làm cái gì?"

Dạ Kinh Đường ngắt phần cỏ dính son đỏ xuống, ngậm lên miệng: "Ta mười sáu tuổi, là hai năm trước, vừa làm đương gia quản tiêu cục không lâu, cả tháng bảy áp tiêu ở Lương Châu, đưa mấy xe hương liệu phía tây tới Lương Đông, trên sa mạc gặp được một đợt mã phỉ, hơn mười người cưỡi đặc sản Sa Châu 'Mãn Cước Nê'."

Chiết Vân Ly nghe cố sự, ánh mắt hơi sáng, tới gần mấy phần, nâng mũ rộng vành lên hiếu kỳ nói: "Mãn Cước Nê là cái gì?"

"Một loại ngựa lùn, móng màu vàng, sức chịu đựng rất tốt, có thể chạy trên sa mạc liên tục mấy canh giờ, mã phỉ cưỡi thứ này bình thường sẽ giống như đàn soi, theo đuôi đe dọa, thương đội không chạy nổi, sợ xảy ra chuyện đều sẽ vứt vật đáng tiền xuống tiêu tai."

"Lúc ấy ta dẫn theo tám tiêu sư, không ngờ được là xảy ra xung đột, ném một túi bạc vụn ra."

"Kết quả đám mã phỉ đó ngại ít, còn định cướp, lúc ấy ta cho đội ngũ tiếp tục đi, một người xách đao nghênh đón, hai đao chém đầu hai người, sau đó mã phỉ lập tức giải tán..."

Bình Luận (0)
Comment