Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 693 - Chương 693 - Anh Hùng Tiếc Anh Hùng

Chương 693 - Anh Hùng Tiếc Anh Hùng
Chương 693 - Anh Hùng Tiếc Anh Hùng

Chương 693. Anh Hùng Tiếc Anh Hùng

Sau ngõ hẻm đã không còn ai, sau tường vây chỉ còn lại hỏa kế của quán rượu ở trong chuồng chăn ngựa.

Dạ Kinh Đường phát hiện Phương Thế Kiệt đêm hôm khuya khoắt rời khỏi bên cạnh Yến Vương thế tử, hành tung không rõ, tất nhiên trong lòng sẽ nghi ngờ, đang muốn để Vân Ly trở về còn hắn thì đi nghe trộm một chút, kết quả còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy Tiểu Vân Ly trong ngực nhỏ giọng nói:

"Hình như là Phương Thế Kiệt."

"Hả?" Dạ Kinh Đường sững sờ, cúi đầu nhìn về phía Tiểu Vân Ly: "Làm sao ngươi biết?"

Đáy mắt Chiết Vân Ly tràn đầy vẻ ngạo nghễ: "Ta ở kinh thành tản bộ nửa năm, ngươi cho rằng ta mỗi ngày ở bên ngoài đi dạo hay sao? Ta ngay cả Hắc Nha có ‌bao nhiêu nhân thủ, mỗi ngày thay ca lúc nào cũng đã thăm dò rõ ràng, huống chi loại nhân vật bên ngoài này. Phương Thế Kiệt là hộ vệ của Yến Vương thế tử, Yến Vương thế tử ở đây vậy không phải Phương lão đầu còn có thể là ai?

"Trước kia ta đến phố Ngô Đồng đường còn từng ở trên đường nhìn thấy qua một lần, nghe nói người này vốn là du hiệp Yến Châu, có tên lóng "Bán Chỉ Thanh", thiện kiếm pháp quyền pháp, võ nghệ cực cao, mà sáu mươi tuổi vẫn bảo đao chưa già, còn ở hẻm lục giác thành nam nuôi ngoại thất, cách mấy ngày sẽ tới đó một lần, mỗi lần nửa canh giờ, lúc ra cửa còn xoa eo..."

? ?

Đáy mắt Dạ Kinh Đường ‌hiện ra dị sắc: "Ngươi nghe ai nói?

"Nghe người nhàn rỗi trong quán trà nói, thường nói không có lửa làm sao có khói, lão nhân này khả năng thật sự ở bên ngoài nuôi tiểu tình nhân. Kinh Đường ca là hỗ trợ bắt ngoại thất? Đi đi đi, ta dẫn đường cho ngươi."

"Bắt ngoại thất cái gì."

Dạ Kinh Đường âm thầm lắc đầu, đi vào trong lối nhỏ, dán trên vách tường, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong đại sảnh, kết quả phát hiện Phương Thế Kiệt trực tiếp ngồi xuống trong bữa tiệc, nói tất cả đều là lời xã giao, khả năng sẽ không lớn tiếng nói mưu đồ bí mật.

Chiết Vân Ly hiển nhiên có chút tò mò, cũng không lập tức quay về cửa hàng, mà lặng yên treo ở trên tường rào thăm dò chuồng ngựa bên trong, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Dạ Kinh Đường.

Dạ Kinh Đường thấy vậy lại đi tới trước mặt nàng, từ trên tường dò xét vào trong sân:

"Thế nào?"

Chiết Vân Ly đu đưa hai chân, treo mình trên tường, cao hơn Dạ Kinh Đường, ánh mắt ra hiệu tuấn mã ăn cỏ trong chuồng ngựa:

"Con ngựa này không ra cái mồ hôi, chạy không xa, nhưng trên móng có nước bùn, vung lên tận bụng, có vẻ đã chạy qua một đoạn đường có vũng bùn, những ngày này trong Kinh thành đều nắng to, trong thành không có con đường nát như vậy, gần kinh thành đều có đê sông, nơi ngựa có thể đi xuống không nhiều, bây giờ chúng ta đi ra bờ sông tìm, có khả năng sẽ tìm được dấu vó ngựa."

Ánh mắt Dạ Kinh Đường có chút kinh ngạc, chăm chú mắt nhìn móng ngựa:

"Hôm nay Nữ Đế đi lên Ngọc Đàm Sơn Trang ở thượng du, ven đường trong vòng hơn mười dặm đều bị khống chế, thuyền cập bờ sẽ chặt chẽ tuần tra, mà hạ du lại không bị hạn chế, thương thuyền lớn nhỏ để cho tiện, đều tiện đường đi xuống hạ du cập bờ, bến cảng không chen vào được thì phải ngừng ở bờ sông... nếu như đi bờ sông làm chuyện gì, từ hạ du trở về khả năng cao hơn."

Chiết Vân Ly lộ ra ánh mắt tán thưởng "Anh hùng tiếc anh hùng", lôi kéo tay áo Dạ Kinh Đường:

"Đi nhanh đi, nơi có thể biến thành vũng bùn, khẳng định sẽ bị ngập nước. Nửa đêm thủy triều lên sẽ không tìm được, chờ nước lên thì cái gì cũng bị che mất."

Dạ Kinh Đường thấy Tiểu‌ Vân Ly rất nhanh nhạy, cũng không nói gì nữa, để nàng đi chào hỏi một câu, cũng nhanh chóng bước đi, một đường đi ra ngoài thành.

----

Ngoài thành, bến tàu Giang An.

Theo Dương Quan hồi hương dựng nghiệp, Thanh Liên Bang giải thể, bây giờ bến tàu Giang An đã bị địa đầu xà khác trong thành thu mua.

Mà khi Dạ Kinh Đường trở thành Đao Khôi, bọn người trước kia đánh chủ ý xưởng nhuộm, hiển nhiên cũng biết đã đắc tội sai người, gần đây ai cũng ngoan như cháu trai, không nói tới quản lý làm ăn, ngay cả người cũng không biết đã tránh đi chỗ nào, chỉ dựa vào một bang tiểu đệ duy trì trật tự.

Bến tàu là nơi hội tụ tam giáo cửu lưu, không có người trông coi, tất nhiên trở thành một cục đay rối, đúng lúc trên thượng du bị quản lý nghiêm ngặt nên nơi đây lượng thuyền tăng mạnh, bến tàu bên bờ sông trực tiếp trật kín, bên trong không ra được, bên ngoài không vào được, thuyền đến muộn chỉ có thể lâm thời bỏ neo ở bờ sông, chờ bến cảng khơi thông mới tiến vào cảng dỡ hàng.

Bình Luận (0)
Comment