Chương 692. Tiểu Thư Thật Là Xinh Đẹp
Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này đã biết là tiểu Tú Hà khôn khéo tài giỏi, tuân theo lệnh của hắn, đang thăm dò động tĩnh của Yến Vương thế tử, một mình đi dạo ở xung quanh hỏi lung tung này kia sẽ làm cho người ta sinh nghi, cho nên kéo cả Vân Ly và Bình nhi đi theo, tiện thể đi dạo phố.
Dạ Kinh Đường ở chỗ này theo dõi nửa ngày cũng không nhìn thấy bất kỳ khác thường gì, nghĩ một chút đành nhẹ nhàng hạ xuống lối đi giữa hai tòa nhà cao xem xét.
Trong Tiên Chi Phường chủ yếu kinh doanh đồ trang sức và son phấn bột nước, hàng hóa lấy thanh thuần linh động làm chủ, rất được các tiểu thư nhà giàu chưa xuất giá yêu thích, trong đó tất cả đều là cô nương gia.
Lúc này trong đại sảnh cửa hàng, ba cô nương đứng ở bên ngoài quầy hàng, trước mặt có cái khay, bên trong là mấy hộp son phấn đã mở ra. Bà chủ có thể đã nhận ra Tú Hà, tự mình đến quầy hàng tiếp đãi, đang giao lưu với nhau:
"Cô nương đúng là khách quý ít gặp, đã nửa tháng rồi không có tới..."
"Trong nhà bận bịu, không thể đi chơi được, lúc đầu chuẩn bị đi Tứ Phương Trai ăn cơm, không nghĩ tới đã được bao rồi... nghe nói Yến Vương thế tử cũng ở Tứ Phương Trai?"
"Đúng vậy, bên cạnh còn dẫn theo một đầu bài của Long Ngâm Lâu, vừa rồi còn mua mấy món đồ trang sức ở đây, ra tay cũng rất xa hoa."
"Có phải không..."
Hai người nói vài câu, lão bản nương phát hiện Chiết Vân Ly đang chọn son môi, lại hỏi:
"Cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu."
"Ah ~ tuổi tác vừa vặn, ngươi nhìn cái này đi, nhan sắc nồng mà không gắt, diễm mà không mị..."
"A ~ có phải hơi diễm lệ quá không? Tú Hà tỷ, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta cảm thấy rất phù hợp."
"Cô nương có thể thử một chút trước, cửa hàng nhỏ này của ta mở hai mươi năm, quý thì có quý nhưng chưa từng kiếm đồng tiền bằng lòng dạ hiểm độc, nếu trang điểm lên không dễ nhìn, các ngươi trả tiền ta cũng sẽ không nhận...."
Trang dung của Lạc Ngưng từ trước đến nay thanh đạm, đối với Chiết Vân Ly tuổi không lớn lắm quản lý cũng nghiêm, trước kia Chiết Vân Ly khẳng định không dám mua màu son có chút câu người này.
Nhưng bây giờ đã mười sáu tuổi, trong lòng Chiết Vân Ly cũng thật sự thích, dưới sự đề cử của mấy người, vẫn lấy tấm son hoa từ trong hộp, đứng trước gương đồng mím môi một chút.
Khi đôi môi lúc đầu rất nhạt tách ra, mắt thường cũng có thể thấy đã trở nên kiều diễm ướt át, đến mức cả gương mặt cũng xinh đẹp hơn mấy phần.
"A ~ "
"Tiểu thư thật là xinh đẹp. "
"Màu sắc này quả thực rất hợp, ánh mắt bà chủ thật tốt......"
Chiết Vân Ly hiển nhiên có chút không quen, mặt đỏ rần lên, khẽ cắn môi quan sát tỉ mỉ mình trong gương, lại phát hiện có chút không đúng -- trong gương có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, đứng một thân ảnh quen thuộc đội đấu lạp, giống như đang nhìn nàng trong gương rồi cười trộm.
Kinh Đường ca?
Chiết Vân Ly sững sờ, quay đầu xem xét, đã thấy ngoài cửa sổ rỗng tuếch không có người nào.
Chiết Vân Ly cũng không cảm thấy mình sẽ nhớ nam nhân, nhớ đến xuất hiện ảo giác, sau khi cùng hai người giao lưu vài câu, thừa dịp Tú Hà đang chọn son phấn, lặng lẽ đi ra cửa, đi tới lối đi nhỏ cạnh quán.
Trong lối đi nhỏ rỗng tuếch, Chiết Vân Ly liếc nhìn một chút, thuận lối đi nhỏ đi đến ngõ hẻm phía sau, xem xét trái phải, còn tưởng rằng Dạ Kinh Đường chơi bịt mắt trốn tìm cùng nàng, đang muốn la lên một tiếng.
Nhưng nàng vừa có động tác mở miệng, đã phát hiện bên trên mái cong toát ra một bóng đen quen thuộc, trong nháy mắt hạ xuống trước mặt, vội che miệng nàng lại, trực tiếp lôi vào trong ngõ nhỏ tối đen.
? !
Chiết Vân Ly ăn mặc như tiểu thư yếu đuối, bị một tay ôm eo che miệng, đôi mắt lập tức mở to mấy phần, nhưng cũng không giãy dụa, mà là nín hơi ngưng khí, không tiếp tục phát ra bất kỳ âm thanh nào, tựa ở ngực nam tử nghiêng tai lắng nghe.
Lộc cộc, lộc cộc.....
Sau ngõ hẻm có tiếng vó ngựa từ xa đến gần, chạy về hướng Tứ Phương Trai, lúc gần đến thì thả chậm bước chân.
Chiết Vân Ly nháy nháy mắt, hiểu rõ Dạ Kinh Đường hẳn là đang rình trộm, hơi giương mi muốn nhìn phản ứng của Dạ Kinh Đường một chút, chuẩn bị ra tay trùm bao tải hay là án binh bất động.
Dạ Kinh Đường mới thấy có ngựa tới, lúc này che miệng Vân Ly, nhíu mày cẩn thận lắng nghe, phát hiện ngựa đi tới phía sau Tứ Phương Trai, trong tửu lâu có gã sai vặt ra nghênh tiếp:
" Mời Phương lão vào trong."
"Yến hội sinh nhật của Lý công tử bắt đầu rồi?"
"Vừa mới bắt đầu không lâu....."
Người nói chuyện là Phương Thế Kiệt, tiếng trò chuyện rất bình thường, cũng không có phát hiện động tĩnh trong chỗ ngoặt, Dạ Kinh Đường âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu dùng ánh mắt ra hiệu đừng lên tiếng.
Chiết Vân Ly ở kinh thành nhẫn nhịn mấy tháng, sắp bị ngạt chết, gặp được loại tiết mục địch sáng ta tối này, ánh mắt có thể nói là sáng rực, chờ đến khi tiếng bước chân sau ngõ hẻm từ từ đi xa, mới nháy mắt, sau đó cùng Dạ Kinh Đường lúc lên lúc xuống từ góc tường thăm dò.