Chương 691. Uống Rượu
Ánh trăng trên đầu cành, phố Ngô Đồng ngựa xe như nước, bốn phía có thể thấy được nam nam nữ nữ ra ngoài du ngoạn.
Dạ Kinh Đường ăn mặc như du hiệp bình thường, trên đầu đội đấu lạp, như là người bên ngoài chưa thấy qua khung cảnh mua bán ở đây, trái phải đánh giá lầu các bên đường.
Phố Ngô Đồng là phố phồn hoa nhất kinh thành, nổi danh phong nguyệt, nhưng trên đường dài mấy dặm cũng không chỉ có mỗi thanh lâu, số lượng nhiều nhất là cửa hàng xa xỉ phẩm, cùng quán rượu trà lâu dùng cho chiêu đãi bình thưởng, tiểu thư phu nhân buổi tối tới đây đi dạo cũng rất nhiều, chỉ không ngừng chân ở cổng hai đại thanh lâu trung tâm thôi.
Long Ngâm Lâu ở kinh thành làm ăn khá lớn, dưới trướng không chỉ có một cửa hàng, trên đường còn có một Tứ Phương Trai, mời đầu bếp trong nhà có thế hệ làm ngự trù, được các đồ tôn xưng là trù khôi, cũng có thể nói đã từng nấu cơm cho tiên nhân, một món dấm cá xào thường gặp ở Giang Châu, đã làm thành một trong tám món ăn đứng đầu Vân Châu, ở Tứ Phương Trai làm chủ đãi khách, cũng tựa như bày tiệc rượu ở Kim Bình Phong Lâu, ở kinh thành xem như đã là đãi ngộ lớn nhất, vì thế ghế xếp hàng như bình thường, có thể ăn được hay không thì xem vận khí.
Dạ Kinh Đường đi bộ nhàn nhã trên đường, không bao lâu đã đi tới trước cửa Tứ Phương Trai, có thể thấy được trong lâu nhốn nháo không ngừng, ở cửa lớn lại đứng hai người ăn mặc như tiểu nhị, mỗi khi có thực khách tới cửa, sẽ mỉm cười nói hai câu:
"Mấy vị khách quan thông cảm, Tứ Phương Trai hôm nay đã được công tử Lương quốc công phủ bao hết, xin mấy vị ngày mai lại đến..."
Dạ Kinh Đường thấy thế không tới gần cổng nữa, mà trước tiên đi hai vòng xung quanh, xác định trên mái hiên không chim thú gì mới im hơi lặng tiếng ẩn vào ngõ hẻm tối tăm, tiếp theo phi thân mà lên, treo ngược dưới mái cong lầu ba, tìm được một nhã gian bỏ trống, từ cửa sổ tiến vào bên trong, đi tới cửa dò xét đại sảnh.
"Văn thơ của Lý công tử thật tốt..."
"Nào, chúng ta kính Lý công tử một ly..."
......
Trung tâm tầng ba là đại sảnh, cửa có tấm rèm che chắn cảnh tượng trong sảnh, bên trong bày tám cái bàn lớn, phía trên tràn đầy sơn trân hải vị, chung quanh ngồi tất cả đều là người trẻ tuổi, tám phần là công tử hào môn nhà giàu, còn có hai phần là tiểu thư tuổi trẻ xuất thân danh môn.
Bởi vì có khách nữ ở đây, bầu không khí bên trong đại sảnh nghiêm chỉnh hơn rất nhiều, Dạ Kinh Đường nhìn Lưu công tử kia hôm qua còn ở trong Long Ngâm Lâu mỗi tay một người, hôm nay lại đổi thành văn bào, dáng vẻ ổn trọng nho nhã, giống như thư sinh ngại ngùng từ nhỏ ngay cả tay cô nương cũng chưa sờ qua.
Dạ Kinh Đường nhìn về phía cái bàn ở giữa đại sảnh, có thể thấy được phía trên ngồi sáu nam một nữ, đại biểu ca Vương Xích Hổ của Bổn Bổn cũng ở trong đó.
Vương Xích Hổ mặc dù chỉ là tổng kỳ Hắc Nha, nhưng bối cảnh kinh người, hai biểu muội một người xưng đế một người phong vương, phụ thân còn nắm giữ ấn soái ở quân đội Nhai Châu, nhìn cả kinh thành không mấy ai có địa vị lớn hơn so với hắn, nhìn từ số ghế, có thể ngồi ở bên phải khẳng định là thế tử phiên Vương.
Dạ Kinh Đường quan sát tỉ mỉ, có thể thấy được người bên phải là công tử ca trên dưới ba mươi, dáng người rất cao, khuôn mặt tuấn lãng hiền hoà, cho người ta một loại cảm giác nhàn tản bất cần đời, khách nữ cũng là người này mang đến, đến phiên mời rượu, từ xưng hô của người trên bàn có thể thấy, đó chính là Đông Phương Sóc Nguyệt.
Dạ Kinh Đường cẩn thận quan sát lời nói cử chỉ của Đông Phương Sóc Nguyệt, mặc dù không hề hư hỏng giống trong truyền thuyết, nhưng cũng không có cái gì đặc biệt, khi nâng ly cạn chén không có cảm giác hơn người một bậc, nhìn qua thì chính là một công tử bình thường, mà Phương Thế Kiệt cũng không ở trong bữa tiệc.
Sau khi Dạ Kinh Đường âm thầm theo dõi hai khắc đồng hồ, phía dưới đã qua ba lần rượu, vẫn như cũ không phát hiện ra bất cứ điểm dị thường nào, ngược lại là bị vài tiếng trò chuyện ngoài Tứ Phương Trai hấp dẫn lực chú ý:
"Mấy vị cô nương này xin thông cảm, Tứ Phương Trai hôm nay đã được Lương quốc công phủ....."
"A? Đáng tiếc, vậy đi thôi, chúng ta tới một nhà...."
"Tú Hà tỷ, Lương quốc công phủ rất lợi hại sao?"
"Tất nhiên rồi, Lương quốc công là đại công thần khai quốc..."
Dạ Kinh Đường nghe được người nói chuyện là ba cô nương, đáy mắt không khỏi ngoài ý muốn lặng yên nhảy ra từ cửa sổ, đi lên trên mái cong nhìn đường đi.
Ngoài cửa Tứ Phương Trai phồn hoa, xe ngựa qua lại trên đường, mấy gia đinh đánh xe ngựa nhỏ chậm chạp đi theo, phía trước là ba cô nương ăn mặc thật xinh đẹp.
Chiết Vân Ly thân mặc váy ngắn cầm quạt tròn, như là tiểu thư thư hương hào môn gần đó đi ra ngoài dạo phố, nhìn rất nhã nhặn không thấy chút khí chất giang hồ, mà Bình nhi mặc đồ nha hoàn đi theo phía sau, bởi vì là lần đầu tiên tới phố Ngô Đồng, quả thực bị phồn hoa nơi đây làm cho kinh ngạc, ven đường hỏi đông hỏi tây.
Tú Hà thì đi ở phía trước dẫn đường, ven đường đi trả lời các vấn đề, khi rời khỏi Tứ Phương Trai còn quét mắt nhìn xe ngựa đặt cạnh đó, sau đó lại dẫn hai cô nương tiến vào Tiên Chi Phường bên cạnh.