Chương 690. Tin Tức Có Sai Lầm Sao?
Lúc đầu Dạ Kinh Đường chỉ là thí nghiệm, thời gian trôi qua lâu như vậy, nếu như cơ quan hỏng cũng có thể hiểu được, nhưng mật thất cho Hoàng đế dùng, xảy ra vấn đề sẽ rơi đầu, công tượng vốn xây dựng dựa theo tiêu chuẩn công trình ngàn năm, hắn vừa đặt các hòn đá cảnh quan tới vị trí nên có, đã ngầm nghe được tiếng "Sa sa sa ~" nhỏ bé vang động, hẳn là đã trực tiếp khởi động.
Dạ Kinh Đường đứng trước hòn giả sơn chờ giây lát, cảm thấy không có vấn đề gì nên đi đến bên ngoài thủy tạ.
"Cơ quan còn dùng được, ngày mai là có thể nhìn xem tiền triều cất giấu vật gì. Các ngươi tu luyện trước, ta ra ngoài kiểm tra bản án, có chuyện gì thì để Chim Chim báo cho ta biết, ta lúc nào cũng có thể trở về."
"Chít chít." Chim Chim ghé vào bên trên thủy tạ đồng ý.
Bùi Tương Quân nhắc nhở: "Võ khôi cũng có khi thất thủ, một mình ngươi đi ra ngoài thì chú ý một chút."
Lạc Ngưng thì nói: "Ngươi mang Chim Chim theo đi, hoàng cung phòng vệ nghiêm mật như vậy, ngay cả con muỗi cũng không bay lọt, có thể có chuyện gì."
Dạ Kinh Đường biết bên người Yến Vương thế tử cũng có hộ vệ, khi ngụy trang mà mang Chim Chim theo ngược lại sẽ có khả năng bại lộ thân phận, vì thế chỉ để hai người luyện công cho tốt, cũng nhanh bước đi ra ngoài cung.
Nhưng khi chưa rời khỏi cung thành, Dạ Kinh Đường chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng - cây ngân hạnh!
Bây giờ Thái hậu cũng đi theo tới Ngọc Đàm Sơn Trang tĩnh dưỡng, ám vệ Dương Lan theo hầu, Phúc Thọ cung vốn không có mấy cung nữ, bây giờ đã hoàn toàn không có người nào, lúc này không tới nhìn đồ vật nghĩa phụ nhắn nhủ vậy còn chờ thời điểm nào?
Nghĩ tới đây, Dạ Kinh Đường trực tiếp cong người đi tới Phúc Thọ cung phía tây Bắc hoàng cung.
Phúc Thọ cung một mảnh đen nhánh, ở phía sau tẩm điện có tán cây ngân hạnh cao hơn cung điện, dưới ánh trăng càng khiến người chú ý.
Dưới tán cây ngân hạnh treo xích đu, dây kéo bọc vải bảy sắc, chế tác rất xinh đẹp, nhưng lẻ loi trơ trọi treo ở nơi này không có một ai, cũng hiện ra mấy phần tiêu điều.
Dạ Kinh Đường vô số lần đi tới dưới gốc đại thụ, đưa mắt xem xét một lát, không trì hoãn thời gian, bắt đầu tìm kiếm ở trong đình viện.
Dựa theo chỉ dẫn trên thư của nghĩa phụ, « Minh Long Đồ » chôn ở dưới khối gạch thứ ba cạnh tường phía tây cây ngân hạnh.
Cây ngân hạnh rất lớn, gốc rễ như cây đàn, dùng đá trắng vây lên, gạch lót cũng đều là gạch lớn, nhìn vết tích đoán chừng cũng có chút lâu dài, không giống như đã thay đổi qua.
Dạ Kinh Đường đi vào phía tây cây ngân hạnh, tìm khối gạch thứ ba, lật lên nhìn một chút.
Viên gạch rất lớn, phía dưới bị nện chắc vào bùn đất, hắn lấy bội đao lật ra, thanh đao đâm vào trong đất bùn để kiểm tra, kết quả cắm vào không sâu đã bị vật cứng cản lại.
Hai mắt Dạ Kinh Đường tỏa sáng, mượn ánh trăng lật bùn đất ra, đã thấy bên trong chôn hộp ngọc, tính chất hộp giống như đúc hộp đựng Ngọc Cốt Đồ, nhịp tim không khỏi nhanh thêm mấy phần, trong đầu suy nghĩ có lẽ đúng là tấm đồ kia, trượt nắp hộp ngọc ra.
Hoa --
Âm thanh rất nhỏ vang lên, hình ảnh trong hộp ngọc hiện ra trong tầm mắt.
Dạ Kinh Đường tập trung nhìn vào, biểu lộ có chút cứng đờ.
Chỉ thấy trong hộp ngọc nhỏ bằng quyển sách, cũng không có đồ vật vàng óng ánh gì, mà là một cây cây trâm, nhìn cực kì tinh xảo, trâm có tạo hình mèo con rất hiếm thấy, rõ ràng là để bé gái mang.
"Cái này là cái quỷ gì ......"
Dạ Kinh Đường cầm lấy trâm cài tóc kiểu dáng thiếu nữ nhìn kỹ một chút, lại nhìn hố đất, đáy mắt không hiểu thấu.
Chẳng lẽ tin tức của nghĩa phụ có chút sai lầm......
Hoặc là nói Cuồng Nha Tử năm đó lâm vào loạn chiến, sau khi cướp được căn bản không mở ra, trực tiếp chôn ở nơi này rồi trốn ra khỏi cung thành... không đúng, còn có thời gian đào hố hố đều đào ra, làm sao có thể không có thời gian mở ra nhìn......
Hay là sáu mươi năm qua đi, cung nữ quét dọn nào đó ngoài ý muốn phát hiện ra nơi này, không nhận ra đồ vật bên trong, coi Minh Long Đồ là vàng nên bán đi rồi tìm kiện trang sức chôn ở chỗ này tế điện thanh xuân...
Dạ Kinh Đường nhíu mày suy tư thật lâu, mặc dù đồ vật mong chờ không có nên hơi thất vọng, nhưng ít ra còn có chút manh mối giữ lại chỉ cần điều tra theo cây trâm này có lẽ còn có thể tìm được.
Nghĩ tới đây, Dạ Kinh Đường thu cây trâm vào, chiếc hộp bởi vì không dễ xử lý nên lại chôn về chỗ cũ, sau khi nện mặt đất vững chắc lại đắp gạch lên, thanh lý tất cả dấu vết để lại mới lặng yên rời đi.......