Chương 714. Nói Với Ly Nhân
Lục Tiệt Vân khoác áo choàng đứng dậy, mắt nhìn Ngọc Đàm Sơn Trang đằng xa, trầm tư một hồi sau đó mở miệng nói:
"Thiên Ứng, Ngọc Đan, các ngươi đừng đi theo, đến Quan Đầu Trấn chờ đón thế tử điện hạ."
"Nếu vi sư một đi không trở lại, đến Bắc Lương lập gia thất, đừng nghĩ đến chuyện báo thù, loại người như Dạ Kinh Đường, vi sư giết không được, các ngươi vĩnh viễn giết không được, đừng giẫm lên vết xe đỗ của vi sư."
Hứa Thiên Ứng từ khi mới bắt đầu đã khuyên can sư phụ đừng bí quá hoá liều, nhưng cũng biết sư phụ không có đường khác để đi, chỉ cúi người hành lễ, dẫn sư đệ thối lui.
Mà Đông Phương Sóc Nguyệt hất áo giáp ám kim sắc lên, nhận lấy một cây trường sóc từ trong tay người hầu, ngón tay lướt qua thanh kiếm màu đen, than khẽ: "Được chuyện thì Thái tử, bại chuyện thì Yến Bất Quy, nếu như thua thì táng thân ở Vân An thôi, dù sao cuộc sống chính là như thế. Đi thôi, đi chăm sóc hai đường muội của ta."
Đông đông đông.
Tiếng bước chân như sấm rền, chỉ chốc lát trong đình viện to lớn đã người đi nhà trống!
Lộc cộc lộc cộc.
Bốn cỗ xe ngựa chở đầy thùng gỗ lớn, ung dung chạy qua phố, dần dần đi tới sau ngõ hẻm Ngô Đồng Nhai, dừng bên ngoài phòng bếp Tứ Phương Trai.
Chiết Vân Ly đầu đội nón rộng vành, ăn vận như hiệp nữ, mai phục ở trên mái hiên, cúi đầu nhìn về phía nhà bếp, có thể thấy được trong đó có sương khói bốc lên, ở giữa còn bày biện một cái lò lộ thiên, trên đó đang nướng một con dê con, học đồ ở bên cạnh quét tương, mỡ nướng chảy óng ánh, bên ngoài xốp giòn bên trong mềm...
"Chít chít! ! !"
Chim Chim nhìn thấy cảnh này, trợn hai mắt lên, hai chân mất khống chế đi qua đó.
Chiết Vân Ly vội vàng nhấn đầu Chim Chim xuống, quan sát kỹ phòng bếp có thể ngọa hổ tàng long, kết quả phát hiện một ông lão râu trắng, cầm tẩu thuốc từ trong nhà đi ra, tới trước mấy cỗ xe ngựa: "Sao lại mua nhiều như vậy?"
"Ai, hàng tới nhiều, Đông gia vội ra tay, chào hàng giá rẻ, nửa bán nửa tặng..."
"Đồ rẻ không phải đồ tốt, câu này ngươi chưa từng nghe sao? Đồ ăn cho khách có thể chọn đồ rẻ hay sao?"
"Ta kiểm tra rồi, hàng của Yến Châu Tương Vương, chất lượng rất tốt..."
Lão già râu trắng nhìn rất dữ tợn, kêu tiểu nhị xốc vải dầu lên, chọn một cái thùng gỗ ngẫu nhiên chưa mở ra, cạy nắp, sau đó lấy tương bên trong ra xem: "A! Đúng là Tương Vương, mở ra xem, xem bên trong có lẫn bùn đất không, thương nhân ở Yến Châu lòng dạ rất đen tối..."
Chiết Vân Ly thấy tiểu nhị phòng bếp mở tương ra thật, trong lòng không khỏi mờ mịt, sau đó ánh mắt chấn động.
Chỉ thấy hai tiểu nhị mở tương ra, trong ngoài chất lượng không khác lắm, đều là tương Yến Châu, hơn nữa mở mấy cái khác ra cũng là như thế.
Ngay cả lão trù khôi phía dưới nhìn thấy cảnh này cũng đều sửng sốt, không hiểu sao thương nhân Yến Châu lại có lòng tốt như thế.
Mà Chiết Vân Ly mơ hồ chớp mắt một cái, sau đó nói thầm không ổn, biết trúng kế rồi —— mười mấy cái thùng gỗ trong khoang thuyền hẳn là chỉ lấy tương Yến Châu đi để che giấu tai mắt người khác, đồ thật còn ở trên thuyền.
Chiết Vân Ly kịp phản ứng lại, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài thành, chạy được mấy bước lại tóm lấy Chim Chim còn đang nhìn thịt dê nướng ra: "Nhanh đi tìm Kinh Đường ca ca, nói đồ còn trên thuyền, nói huynh ấy..."
"Đông đông đông ——! ! !"
Nói còn chưa dứt lời thì trên tường thành bỗng nhiên vang lên nhịp trống dày đặc, trong nháy mắt toàn thành trở nên tĩnh mịch.
Tiếp đó là tiếng ồn ào nổi lên xung quanh, quan binh và bổ khoái tuần tra trên đường theo thông lệ gần như cùng lúc đó chạy tới tường thành phía đông.
Đạp đạp đạp.
Chiết Vân Ly trong lòng hơi hồi hộp, biết xảy ra chuyện lớn, vội vàng ném Chim Chim ra, chạy tới một bên khác của hoàng thành, Ngọc Đàm Sơn Trang.
Sắc trời còn chưa hoàn toàn tối đen, lưng chừng núi đã đốt đèn cung đình lộng lẫy.
Cung nữ thắng trận bóng hôm nay được Nữ Đế ngợi khen, cử hành tiệc tối trong sơn trang, không ít cung nữ ca múa chúc mừng trong đó.
Mà người thua thì vô cùng đáng thương, làm việc trong sơn trang như cũ, chỉ có thể đứng từ xa hâm mộ.
Đông Phương Ly Nhân thân là Tĩnh Vương đương triều, thua cũng không thể bị phạt đi làm việc, màn đêm buông xuống, ngồi ở trong thư phòng, trước mặt bày một chồng thư tịch, cầm bút trong tay chậm rãi đọc: "Đông Phương Sóc Nguyệt mười năm chưa từng rời khỏi kinh thành, lén lút làm gì đó?"
Dạ Kinh Đường nhận được tin tức của Nam Tiêu Sơn đã vài ngày, lúc này triều đình có phản ứng, Bình Thiên Giáo Chủ biết cũng không tiện nói là Ngưng Nhi tiết lộ, Ly Nhân vừa mới quay về hỏi thăm, đã nói sơ qua tình hình một lần, đương nhiên, nguồn tin tức vẫn là nói Tuyền Cơ Chân Nhân có phát hiện ngoài ý muốn.
Dạ Kinh Đường đứng phía sau Đông Phương Ly Nhân, cúi đầu cùng xem xét thư tịch, đáp lại: "Ta đoán là Yến Vương có mưu đồ. Chỉ cần Thánh thượng xảy ra chuyện, Yến Vương là người được lợi."
Đông Phương Ly Nhân lắc đầu: "Đế vị truyền thừa nào có dễ như vậy, giống như môn phái giang hồ, lão chưởng môn có ân chăm nom dưỡng dục với ngươi chết rồi, truyền vị cho nhi tử, ngươi muốn thay vào đó, có thể quang minh chính đại đi giết nhi tử người ta sao? Sau khi giết ngươi cảm thấy ngươi ngồi yên ổn trên chức chưởng môn được à?"