Chương 713. Đến Giờ Rồi
Lục Tiệt Vân ngồi lên vị trí bá chủ Yến Châu, sau đó cũng không giậm chân tại chỗ mà tiếp tục trèo lên trên, hi vọng một ngày nào đó có thể bước lên trước một bước, vứt bỏ tên tuổi lão út Bát Khôi, trở thành top ba Bát Khôi.
Hiển nhiên con đường này rất khó, Lục Tiệt Vân không tìm thấy phương hướng, làm quen Yến Vương, lại học được 'Long Tượng Đồ' từ trong tay Yến Vương.
Lục Tiệt Vân sở trường thân pháp khinh công, con đường đã cố định, sức mạnh chắc chắn không mạnh lên được, mà Long Tượng Đồ thuộc chí bảo có thể thoát thai hoán cốt, Lục Tiệt Vân tập được, chiến lực đúng là có tịnh tiến.
Nhưng Minh Long Đồ cũng có khuyết điểm, tốn thời gian dài, hơn nữa luyện một tấm thì có nhược điểm rõ ràng, ví dụ như là Long Tượng Đồ, luyện quá lâu sức mạnh quá lớn, xương cốt mạnh hơn thịt, có khi một quyền đánh ra thì xương cốt sẽ hỏng trước.
Lục Tiệt Vân đạt được Minh Long Đồ từ trong tay Yến Vương, không thể truyền tin tức đi, triều đình cũng không đưa Ngọc Cốt Đồ cho hắn, sau khi tìm kiếm tứ phương không có kết quả, hắn ỷ vào thiên phú đánh lên Võ Khôi và tự tin bước lên con đường không lối thoát.
Trước khi đi lên con đường không lối thoát này, Lục Tiệt Vân và tất cả người mở đường đều cảm thấy dựa vào thiên phú và ngộ tính của mình sẽ không xảy ra chuyện.
Nhưng sau đó cũng giống như tất cả người mở đường trước, chờ phát hiện vấn đề thì đã muộn.
Tự lĩnh hội Minh Long Đồ, không có chuyện chỉ lĩnh hội một tấm, bởi vì 'Gân xương da, tinh khí thần' là trọn vẹn, hoặc là luyện ba tấm, hoặc là luyện sáu tấm, chỉ luyện hai tấm không thể sinh ra biến đổi.
Lục Tiệt Vân không có tham như Nữ Đế, chỉ lĩnh hội ra ba tấm gân xương da, nhưng hắn cũng không có ngộ tính tốt như Nữ Đế, nhiều sai lầm hơn.
Ước chừng hơn mười năm trước, Lục Tiệt Vân phát hiện xương cốt toàn thân bắt đầu đau, sau đó bắt đầu mọc ra gai xương, thậm chí có một số xương cốt đâm xuyên qua tạng phủ.
Dưới tình huống chắc chắn phải chết, hắn bí quá hoá liều, lại lĩnh hội Dục Hỏa Đồ, sau đó mỗi một thời gian thì đào da thịt, mài xương cốt, lại dùng Dục Hỏa Đồ tự lĩnh hội ra khôi phục thương thế.
Cắt da mài xương, đau đớn khủng khiếp đến mức nào, người thường hoàn toàn không thể tưởng tượng, Lục Tiệt Vân muốn quay đầu nhưng thân thể đã sinh ra biến đổi, hoàn toàn không thể trở về hình dáng ban đầu, hoặc là tìm được Minh Long Đồ đường đường chính chính chữa trị thân thể, hoặc lần lượt cắt da mài xương, triệt để điên dại, mà muốn làm được cái trước thì những Minh Long Đồ khác còn không xảy ra sự cố mới được.
Lục Tiệt Vân biết bây giờ không phải là lúc đoạt lại quyền thống trị thiên hạ, nhưng hắn đã hơn sáu mươi tuổi, không đợi được, vì thế chỉ có thể lén tìm Yến Vương, hợp mưu với Yến Vương thế tử và Lục Phỉ, đến kinh thành liều mạng đánh cược một lần.
Lục Tiệt Vân dứt lời, sau đó lại nhìn về phía Đông Phương Sóc Nguyệt, dò hỏi: "Nhưng mà liều chết đánh cược một lần, có thể lão phu sẽ sống không lâu. Thế tử xác định Nữ Đế bỏ mạng thì có thể lấy được Ngọc Cốt Đồ sao?"
Đông Phương Sóc Nguyệt gật đầu: "Nữ Đế không có con nối dõi, chỉ cần chết bất đắc kỳ tử, Đại Ngụy thành rắn mất đầu, ta đã phái người đi thông báo cho phụ vương, chuyện đến nước này, phụ vương muốn đợi cũng không thể đợi được, chỉ có thể hoả tốc dẫn binh vào kinh thành tranh đoạt hoàng vị. Chỉ cần phụ vương đưa quân tới kinh thành thì đại cuộc đã định, mượn đọc Ngọc Cốt Đồ còn không phải chuyện chỉ một câu nói sao."
Sau lưng Lục Tiệt Vân còn có hai người trẻ tuổi, một người là đệ tử quan môn của Lục Tiệt Vân Hứa Thiên Ứng, Thiếu chủ Tiệt Vân Cung, người thừa kế được Lục Tiệt Vân công nhận, chưa đến ba mươi tuổi đã nhận được vinh dự là bá chủ Yến Châu tương lai.
Một người khác bên người là Đường Ngọc Đan vừa gấp gáp trở về từ phía nam, Tiệt Vân Cung Nhị sư huynh, tuổi lớn hơn so Hứa Thiên Ứng, nhưng thực lực yếu hơn một chút, thường ngày đều được bồi dưỡng thành chủ quản tài vụ giao tế đương gia, cũng là chân truyền.
Đường Ngọc Đan nghe mấy người thảo luận thành bại, trầm mặc một lúc lâu sau, bỗng nhiên nói xen vào: "Từ phương nam trở về, Tào A Ninh nói, 'Thà gặp Phụng Quan Thành, không thấy Dạ Diêm Vương', nói Dạ Kinh Đường vận khí thông thiên, vô cùng tà đạo, nói chúng ta phải cẩn thận một chút. Con gọi hắn tới kinh thành, hắn nói trừ phi Dạ Kinh Đường chết, nếu không hắn tuyệt đối không bước vào kinh thành nửa bước..."
Đông Phương Sóc Nguyệt đeo mặt nạ ám kim sắc lên, quay đầu nói: "Tào A Ninh, người này tâm cơ sâu, nhát gan sợ phiền phức không dám mạo hiểm thôi. Nếu như Dạ Kinh Đường lợi hại đúng như hắn nói, lần trước sao hắn có thể bình yên vô sự dẫn theo thuộc hạ đi ra khỏi kinh thành?"
Đằng Thiên Hữu thấy sắc trời dần tối, đứng dậy:
"Thời gian cũng đã tới rồi, đừng nhiều lời vô ích, lên đường thôi. Hi vọng sáng ngày mai chư vị đều có thể bình yên vô sự trở về nhận công."