Chương 712. Lục Tiệt Vân
Phương Thế Kiệt nghĩ nghĩ, cau mày nói: "Ngọc Đàm Sơn Trang có mật thất lánh nạn, Đoạn Long Thạch rơi xuống thì hoàn toàn không vào được, đủ để kéo cảnh vệ quân chạy đến cứu giá, lúc đầu thế tử điện hạ có ý an bài cọc ngầm phá hư Đoạn Long Thạch trước rồi mới động thủ, còn chưa tìm được cơ hội bây giờ đã trực tiếp động thủ, như vậy thì chỉ có thể hợp lực phá cửa, nếu không mở ra..."
"Chỉ cần ngăn cao thủ bên người Nữ Đế lại, chúng ta nhiều người như vậy, còn có thể bị một khối đá chèn ép?"
Trọng Tôn Ngạn bố trí tốt kíp nổ, sau đó đứng dậy: "Lão phu là người trong nghề, thấy rõ tình thế, bây giờ động thủ mạo hiểm rất lớn, nhưng sau này chắc chắn không có cơ hội thích hợp hơn bây giờ. Làm việc lớn kỵ nhất là lo trước lo sau, nếu ngươi không có lá gan này, chúng ta trực tiếp thu tay lại, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, thế tử điện hạ vẫn là thế tử, ta cũng có thể lấy tiền rời đi, không cần xông vào nguy hiểm như vậy."
Phương Thế Kiệt khẽ vuốt ngón tay, trầm mặc một hồi sau đó khẽ thở dài nói: "Nếu tên đã lên dây, nào có được lâm trận lùi bước."
Trọng Tôn Ngạn khẽ vuốt cằm, sau đó lấy cây đuốc ra, đốt một cây nhang, đặt ở cuối kíp nổ, sau đó xoay người đi đến một bên khác.
Thanh Giang, một khu trang viên ven bờ.
Trang viên là sản nghiệp tư nhân của Yến Vương thế tử, đã mua từ mấy năm trước, có thể từ xa nhìn thấy Ngọc Đàm Sơn và Phù Dung Trì ở chỗ rất xa, phong cảnh cực kì tuyệt mỹ.
Lúc này, trong quan cảnh lâu phía sau trang viên, Đông Phương Sóc Nguyệt phong thái nho nhã đứng ở cửa sổ, giang hai tay ra, để cho thủ hạ tùy tùng mặc áo giáp vàng sậm, ánh mắt xuyên qua rèm châu, nhìn sơn trang nguy nga từ đằng xa, đó là điểm cao quyền lực trong thiên hạ, cũng là vị trí mà hắn ăn nhờ ở đậu mười năm, hàng đêm đều khát vọng ngồi lên.
Bây giờ thành bại đều ở chiến dịch hôm nay, Đông Phương Sóc Nguyệt dù đã sớm tính trước nhưng đáy mắt vẫn có chút bất an, mở miệng dò hỏi: "Ngươi truyền tin tức, xác định có thể dẫn Tuyền Cơ Chân Nhân ra sao?"
Trong phòng có chút rộng lớn, ngoài cửa là hơn ba mươi tên quân sĩ thân mang hắc y, đều là cao thủ và cao nhân dưới trướng Lục Phỉ được chiêu mộ đến.
Thân là người liên hệ Lục Phỉ, Đằng Thiên Hữu an vị sau bàn dài, trước mặt trưng bày sơ đồ kiến trúc Ngọc Đàm Sơn Trang, lên tiếng đáp lại: "Có tai mắt nằm vùng trong Hồng Sơn Bang. Bọn người Thạch Ngạn Phong xảy ra chuyện, cùng ngày tôi đã đưa tin tức đến Hồng Sơn Bang. Tưởng Trát Hổ vì cứu huynh đệ, đúng là dẫn theo Nhị đương gia đến đây, nghe nói còn mang theo ngân phiếu mười vạn lượng, xem chừng là muốn chuộc Thạch Ngạn Phong về. Tôi đưa hành tung của Tưởng Trát Hổ cho triều đình, nếu triều đình không quản, chẳng lẽ chờ Tưởng Trát Hổ gõ cửa đại môn nhà Dạ Kinh Đường?"
"Người bình thường không có tư cách nói chuyện với Tưởng Trát Hổ, Dạ Kinh Đường và Tuyền Cơ Chân Nhân chắc chắn có, vận khí tốt nói không chừng hai người đều qua, chỉ có Nữ Đế có thể bảo vệ Ngọc Đàm Sơn Trang, nếu như Nữ Đế không có võ công, vậy thì thành không..."
Đông Phương Sóc Nguyệt lắc đầu nói: "Dựa theo thái giám Ngọc Đàm Sơn Trang bẩm báo, Dạ Kinh Đường và Tuyền Cơ Chân Nhân luân phiên tuần sát, không có chuyện không ai ở đó. Bình thường phòng vệ đều nghiêm ngặt như vậy, nếu Nữ Đế không có bất kỳ năng lực tự vệ, chắc chắn sẽ có một trong số hai Võ Khôi ở lại bên cạnh. Nếu như người ở lại chính là Tuyền Cơ Chân Nhân, Lục đại hiệp có bao nhiêu phần trăm thắng được?"
Đối diện Đằng Thiên Hữu cũng bày biện một cái bàn dài, một cẩm y lão giả ánh mắt có chút bình thản: "Lão phu không tiếc mạng già này, dưới tình huống đó bất kỳ người nào trong số hai người Dạ Kinh Đường và Tuyền Cơ Chân Nhân đều không đủ uy hiếp, hai người liên thủ cũng chắc sẽ cản được."
Cẩm y lão giả nói chuyện rất ngông cuồng, thậm chí có chút tự đại, nhưng mọi người cũng không cười nhạo, dù sao lão giả tên là Lục Tiệt Vân, là bá chủ thống trị hoàn toàn giang hồ Yến Châu trong 30 năm.
Trong số Bát Đại Khôi, Lục Tiệt Vân xếp hạng chót, thậm chí ngay cả xưng hào 'Đao khôi, Kiếm Thánh' cũng không có, cung kính một chút thì gọi hắn là 'Bá chủ Yến Châu', 'Yên Sơn Ưng Vương', mà không cung kính thì trực tiếp gọi là 'Lục Bào Bào', 'Lục Bất Thắng'.
Bởi vì Lục Tiệt Vân am hiểu khinh công và thân pháp, Bát Đại Khôi không ai có nắm chắc bắt được hắn, hắn cũng không dám đụng Võ Khôi khác, gần như gặp người nào cũng là hắn sợ trước, thanh danh không hay ho gì.
Lục Tiệt Vân 'Có tài nhưng nổi danh muộn', mới đầu giống như quân lính bình thường, không tiếc hết thảy trèo lên trên, sau đó dựa vào khinh công thân pháp độc bộ thiên hạ, tuổi ngoài ba mươi cầm được vị trí Bát Đại Khôi, vốn nên công thành danh toại đạt được vinh hạnh đặc biệt vốn có.
Kết quả đánh lên đỉnh núi, hắn lại phát hiện mình biến thành 'Đuôi phượng', xếp hạng thứ mười một trong mười đại cao thủ, bây giờ còn lớn tuổi nhất nhưng bối phận nhỏ nhất trong Bát Đại Khôi, ngay cả ra dáng tên tuổi cũng không có, đối với người dựa vào thực lực leo lên đỉnh núi thì chuyện này không thể chấp nhận được.