Chương 711. Cá Đao Hơn Một Thước
Hai người nhìn thấy cảnh này, muốn tìm hiểu nguyên nhân, âm thầm theo dõi đội xe trở lại kinh thành, truy lùng hướng đi của nhóm hàng này.
Nhưng hàng hóa trên xe ngựa còn chưa chuyển xong, Dạ Kinh Đường phát hiện có một con khoái mã xuôi dòng chạy tới, một ám vệ thân vận thường phục, sau khi đến trấn thì bắt đầu tìm kiếm.
Dạ Kinh Đường sợ đánh rắn động cỏ, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi tiệm mì, đi tới một lối tắt bên đường, ngoắc ngoắc tay.
Lộc cộc lộc cộc.
Ám vệ trên ngựa có lẽ đã được dặn dò, phát hiện tung tích Dạ Kinh Đường cũng không gióng trống khua chiêng chạy đến trước mặt, chỉ đứng từ xa thủ thế, kêu Dạ Kinh Đường nhanh chóng trở về, sau đó quay đầu ngựa rời đi.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này, biết Ngọc Đàm Sơn Trang có chuyện quan trọng tìm hắn, thấy vậy đành phải trở lại trước mặt Vân Ly, dặn dò: "Ta phải về Ngọc Đàm Sơn Trang một chuyến, muội và Chim Chim âm thầm đi theo, nhớ đừng có tùy ý hành động, có chuyện thì trực tiếp chạy. Ta xong việc sẽ đến."
Chiết Vân Ly khẽ gật đầu, nhanh chóng dẫn theo Chim Chim lặng yên ẩn vào đám người trong phiên chợ, Dạ Kinh Đường đưa mắt nhìn Vân Ly rời đi, không trì hoãn tiếp, dọc theo đường sông đi đến thượng nguồn.
Quan Đầu Trấn cách Ngọc Đàm Sơn Trang gần ba mươi dặm, nhưng với khinh công của Dạ Kinh Đường, lao vùn vụt với tốc độ nhanh nhất cũng không bao lâu đã về tới Ngọc Đàm Sơn Trang.
Đề phòng Nữ Đế xảy ra chuyện, Dạ Kinh Đường và Tuyền Cơ Chân Nhân gần như không có thời gian nói chuyện.
Dạ Kinh Đường mới vừa tới đại môn lát đá trắng bên ngoài sơn trang thì thấy bốn người đứng ở cửa sơn trang chờ, cầm đầu là Tuyền Cơ Chân Nhân đầu đội nón rộng vành, phía sau là Mạnh Giảo, Dư Long, Thương Tiệm Ly, thoạt nhìn là sắp ra ngoài.
Dạ Kinh Đường đi tới trước mặt, hơi hiếu kỳ: "Xảy ra chuyện gì?"
Tuyền Cơ Chân Nhân kéo Dạ Kinh Đường qua một bên, tiến đến bên tai nhẹ giọng nói thầm, nói tình báo vừa nhận được một lần, sau đó nói: "Thạch Ngạn Phong đã chết, Tưởng Trát Hổ sẽ không từ bỏ ý đồ, ta đuổi người đi trước. Ngươi đợi ở Ngọc Đàm Sơn Trang, nhớ đừng có thò đầu ra bị Hồng Sơn Bang thừa cơ hội, trước mắt nhất định phải bảo tồn thực lực, hết thảy lấy an nguy của Thánh thượng làm trọng."
Dạ Kinh Đường không ngờ được là Tưởng Trát Hổ tới đòi giết nhanh như vậy, quân nhân như Tưởng Trát Hổ, tập trung muốn chạy, một Võ Khôi hoàn toàn không có cách, mà hai người qua, Ngọc Đàm Sơn Trang không ai thủ hộ, hắn phi ngựa đi sẽ không tránh được phải đánh một trận, trước mắt chỉ có thể là Tuyền Cơ Chân Nhân dẫn người tới, ép Tưởng Trát Hổ đi, chờ sau này hẵng tính.
Nghĩ tới đây, Dạ Kinh Đường dặn dò: "Cô đi nhanh về nhanh, trên đường đừng uống rượu, cho dù gặp gỡ tình huống như thế nào cũng đừng động thủ, trực tiếp rời đi, ta không tin Tưởng Trát Hổ dám đuổi đánh cô đâu."
"Ta biết rồi."
Tuyền Cơ Chân Nhân dặn dò xong, không có trì hoãn, dẫn theo ba người rời khỏi sơn trang, đi đến thượng du Thanh Giang.
Mà Dạ Kinh Đường tiến vào đại môn sơn trang, mới vừa đi mấy bước, lại cảm thấy hắn và Tuyền Cơ Chân Nhân làm việc hai ca như thế này quả thực phân thân thiếu phương pháp, thời gian dài có thể sẽ sơ suất.
Hơi suy nghĩ, sau đó Dạ Kinh Đường lại quay người đi tới cửa, kêu một bổ khoái Hắc Nha: "Lão Vương, ngươi tới đây một chút."
"Dạ đại nhân có gì dặn dò?"
"Cũng không có gì, ừm... ngươi dẫn người đi Bạch Sư Kiều một chuyến, đi ngang qua cầu thì nói 'Cửa sông Ngọc Tuyền là một chỗ tốt, bên trong đều là cá đao dài hơn một thước, gần đây triều đình phong tỏa núi không ai đi, nhóm nào đánh được cá lên đều tới số rồi’."
"A?"
Bổ khoái Hắc Nha nháy mắt, có chút không hiểu thấu:
"Đánh cá? Cá đao hơn một thước?"
"Mấy cái này không quan trọng. Đi đi, nhớ phải tự nhiên một chút, đừng có giả quá."
"Đã hiểu, thuộc hạ lập tức đi ngay."
Dạ Kinh Đường đưa mắt nhìn bổ khoái Hắc Nha chạy ra cửa, sau đó mới vừa lòng thỏa ý đi vào một bên khác.
Thanh Giang.
Gió sông chầm chậm, một chiếc thuyền hàng nhỏ chứa đầy hàng hóa, cánh buồm phồng lên, chậm rãi chạy tới thượng du ở dưới ánh tà dương.
Thuyền hàng treo cờ hiệu kinh thành thương hộ, chỉ có hai người nhìn như người chèo thuyền hành tẩu trên boong thuyền.
Mà trong khoang nhỏ hẹp phía dưới thuyền hàng, Trọng Tôn Ngạn tóc hoa râm, trong tay cầm túi, vẩy bột phấn màu vàng nhạt vào rất nhiều thùng gỗ nói: "Gió đêm thổi hướng Đông Bắc, chỉ cần mấy chỗ nhóm lửa, khói mỏng thuận gió lao thẳng tới Ngọc Đàm Sơn, chờ hai ngàn cấm quân đóng quân xung quanh sơn trang phát hiện không ổn thì đã có náo loạn..."
Trong khoang thuyền, Phương Thế Kiệt để râu dê cầm ống nhòm quan sát sơn trang nơi xa, hai đầu lông mày có chút lo nghĩ: "Tối hôm qua mới phát hiện chút khác thường, hôm nay trực tiếp động thủ, có qua loa quá hay không?"
Trọng Tôn Ngạn lắc đầu thở dài: "Quý binh thần tốc, ngay cả đạo lý đó cũng không hiểu, ngươi còn muốn nâng đỡ thế tử điện hạ đoạt hoàng vị à?"
"Mọi thứ nghĩ theo hướng xấu nhất, nếu như tối hôm qua giang tặc sờ đến trên thuyền là người của triều đình, lại phát hiện tung tích Ô Vũ Thảo, như vậy hoãn lại một ngày chính là cho triều đình thêm một ngày chuẩn bị."
"Chúng ta đã đến đông đủ, thời tiết cũng phù hợp, bây giờ không động thủ, ngươi còn muốn chờ đến khi nào?"