Chương 710. Tưởng Trát Hổ Tới
Nữ Đế nghe đến đó, lắc đầu nói:
"Tây Hải chư bộ tạo phản Bắc Lương, đối với Đại Ngụy là chuyện tốt, nhưng Dạ Kinh Đường không cho được, đừng để nàng có ý đồ xấu. Đông Minh bộ có kỳ vọng khá cao trong Tây Hải chư bộ, sau này còn có hữu dụng, nếu đã tới thì sư tôn vẫn nên chiêu đãi một chút, đừng lạnh nhạt người ta."
Tuyền Cơ Chân Nhân nháy mắt, cười nói: "Ta có chừng mực, ngoài việc nàng ta không thể chạy loạn ra, những cái khác muốn cái gì có cái đó..."
Hai sư đồ nói chuyện phiếm một lúc lâu sau, bên ngoài Tẩy Long Trì bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Đạp đạp.
Tuyền Cơ Chân Nhân thấy vậy dừng lại, đứng dậy đi tới hoa viên bên ngoài ao suối nước nóng, thấy Đông Phương Ly Nhân còn mặc trang phục thợ săn, thần thái gấp gáp vội vàng đi tới.
Tuyền Cơ Chân Nhân nhìn sắc mặt Đông Phương Ly Nhân, biết tình huống nguy cấp, đi tới trước mặt hỏi thăm: "Ly Nhân, xảy ra chuyện rồi?"
Sắc mặt Đông Phương Ly Nhân có chút nghiêm túc, dẫn theo Tuyền Cơ Chân Nhân đi vào trong trà đình, sau đó thấp giọng nói: "Vừa rồi tổng bộ chạy tới, nói cọc ngầm ở Tam Hà Trấn phát hiện một đội người đặt chân trên trấn, xác nhận trong đó có Nhị đương gia Hồng Sơn Bang 'Hoa Đầu Phật', dẫn đầu là một trung niên nhìn hào hoa phong nhã, dường như là Tưởng Trát Hổ."
"Tưởng Trát Hổ..."
Tuyền Cơ Chân Nhân nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, biết tình huống không ổn —— vài ngày trước Dạ Kinh Đường mới giết huynh đệ kết nghĩa của Tưởng Trát Hổ, lúc này Hồng Sơn Bang dốc toàn bộ lực lượng hoả tốc chạy đến kinh thành, chắc chắn là tìm Dạ Kinh Đường tính sổ.
Bây giờ nàng và Dạ Kinh Đường luân phiên bảo vệ Nữ Đế, nếu như lúc này Tưởng Trát Hổ chạy vào gây rối, có thể sẽ gây ra nhiễu loạn lớn.
Tuyền Cơ Chân Nhân suy nghĩ một chút:
"Hồng Sơn Bang chỉ tính thù riêng, không có dũng khí tạo phản, ta dẫn người đi cảnh cáo bọn họ một tiếng."
Đông Phương Ly Nhân nghĩ nghĩ: "Tưởng Trát Hổ là con người xảo trá, lâu nay không xuất hiện. Bây giờ hiện thân, bằng không sư tôn và Dạ Kinh Đường qua đó, trực tiếp diệt hắn..."
Tuyền Cơ Chân Nhân lắc đầu: "Hai ngày nay ta tuần tra ở kinh thành, phát hiện chút khác thường, có thể Yến Vương thế tử âm thầm có mưu đồ gì, ta và Dạ Kinh Đường đang điều tra, còn chưa thăm dò được ý đồ. Bây giờ Dạ Kinh Đường lại đụng tới Tưởng Trát Hổ, chắc chắn sẽ đánh nhau, đánh xong cho dù thắng thua đều sẽ bị tổn hại, gây bất lợi cho an nguy của Thánh thượng. Ta qua đuổi Tưởng Trát Hổ đi là được, có sổ sách gì sau đó tính với hắn."
Đông Phương Ly Nhân cau mày lại, suy nghĩ một chút nói: "Tưởng Trát Hổ nghe đồn chưa từng giao đấu, bây giờ thực lực thâm sâu khó lường, sư tôn dẫn theo bọn Mạnh Giảo qua. Con gọi Dạ Kinh Đường trở về trước, gọi cấm quân gấp rút phòng bị..."
Đinh linh linh ~
Đang lúc hoàng hôn, tiếng lục lạp thanh thúy vang lên trong trấn.
Một tiệm mì, qua cửa sổ, Chim Chim ngẩng đầu lên, đứng trên cửa sổ dò xét lạc đà lớn đi qua trước cửa, còn quay đầu lắc lư cánh "Chít chít chít chít" ra hiệu cho Dạ Kinh Đường, nhìn dáng vẻ ở kinh thành quá lâu, hơi nhớ đại mạc Tây Bắc.
Dạ Kinh Đường ngồi yên bên cửa sổ, đầu đội nón rộng vành, trước mặt đặt một bát mì trứng gà thái hành nóng hôi hổi, nhìn lạc đà lớn chậm rãi đi qua ngoài cửa, trong mắt có mấy phần hoài niệm.
Những năm qua khi mùa thu đến chính là mùa tiêu cục buôn bán thịnh vượng, thời gian này hẳn là hắn đang áp tải các loại hàng hóa đến Sa Châu, đến lúc đó sẽ dẫn theo người làm thuê trong tiêu cục ăn bướu lạc đà nướng một lần.
Bởi vì cơm nước ở Hồng Hà Trấn không ngon lành gì, mấy ngày nay giống như ăn tết với Chim Chim, mỗi ngày đều đang mong chờ.
Mắt thấy Chim Chim cơm cũng không ăn, nhìn chằm chằm lạc đà lớn của người ta, Dạ Kinh Đường ôm Chim Chim trở về đặt trên ghế dài, an ủi: "Đó là lạc đà người ta chuyển hàng, không ăn được, chờ hết bận ta dẫn ngươi đi ăn heo sữa quay, mùi vị ngon hơn lạc đà nướng."
"Chít chít..."
Chiết Vân Ly ngồi đối diện, kẹp một đũa trứng chần nước sôi đút vào miệng Chim Chim, sau đó quan sát thương đội phía ngoài, nhỏ giọng nói: "Kinh Đường ca ca, muội cảm thấy thương đội này không thích hợp, đến trưa vẫn đổi tới đổi lui trên đường, giống như đang tìm người."
Dạ Kinh Đường cũng phát hiện mấy thương nhân ăn mặc kiểu Sa Châu không bình thường, nhưng mà hành tung không có lén lén lút lút, nghe vậy lên tiếng đáp lại: "Xem thôi, không gấp, chắc là đồng bạn uống nhiều, đã mất liên lạc."
“Trước kia ta áp tiêu, lão Dương cũng thích uống rượu, có lần uống nhiều trực tiếp ngủ trong chuồng ngựa, bảy tám người chúng ta suýt chút lật tung thị trấn mới tìm được.”
"Có đúng không..."
Buổi chiều giao ban với Tuyền Cơ Chân Nhân, sau đó hai người một chim ở chỗ này nhìn chằm chằm thương đoàn xe ngựa, chờ con cá lớn ẩn núp phía sau màn tới lấy hàng.
Nhưng một ngày một đêm qua, thương lái xe ngựa không có bất kỳ điểm dị thường nào, đến hoàng hôn mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ kinh thành đến, dừng ở bên ngoài thương đoàn xe ngựa, một người trung niên ăn mặc như quản sự xuống.
Dạ Kinh Đường lấy lại tinh thần, bí mật quan sát với Chiết Vân Ly, phát hiện người này nhìn tương đối bình thường, trong lúc trò chuyện còn xốc vải dầu lên, lấy từ trong thùng gỗ ra một lớp tương cẩn thận kiểm nghiệm, sau đó thuê mấy người từ thương đoàn xe ngựa, bắt đầu chất lên xe.