Chương 716. Đánh Tới Các Nới
"Dạ Kinh Đường!"
Nữ Đế suy cho cùng vẫn là nhất đại đế vương, tâm tư cường đại đến đáng sợ, dù bị nam nhân trần truồng ôm đi thì biểu cảm vẫn trầm ổn như cũ, dùng tay ôm lấy bộ ngực cau mày nói: "Tặc tử ngoài núi, cho dù bay cũng phải mất một lúc, ngươi có cần lo lắng đến mức như thế hay không?"
Mà Đông Phương Ly Nhân bị ôm ở một bên khác, nhìn thấy tỷ tỷ trần như nhộng bị người trong lòng nàng ôm vào lòng, dù cực kỳ khẩn cấp cũng ngẩn người ra, sau đó bắt đầu giải thích giúp nam nhân lỗ mãng: "Tặc tử thân thế lớn, không rõ lai lịch, đi tĩnh thất trước, đừng có so đo những tiểu tiết này."
Dạ Kinh Đường một tay một người, cũng không nói gì, bước nhanh qua Tẩy Long Trì, đến cửa vòm phía sau, đi tới hoa viên sau núi.
Dưới sau núi có thạch thất, vách tường sàn nhà đều do gạch Hắc Đằng tạo thành, ở giữa là tấm thép dày hai phân, bên trong có thiết kế lỗ thông khí có thể mở ra đóng lại, phòng sinh hoạt, vật tư và nước sạch, có thể duy trì nửa tháng, mà trong cung cũng có công trình như vậy, đế vương chuyên dùng để kéo dài thời gian chờ đợi quân cần vương.
Dạ Kinh Đường chạy vào trong, trực tiếp nhét Ngọc Hổ và Ngây Ngốc lên giường.
Đông Phương Ly Nhân không có thời gian để ý nam nhân thô lỗ, kéo chăn mỏng che tỷ tỷ, đồng thời nói: "Thái hậu đâu? Nhanh đi đón Thái hậu tới."
Dạ Kinh Đường chưa dừng lại, quay người chạy ra khỏi thạch thất, gọi bốn tên nữ ám vệ của Nữ Đế vào thạch thất, dặn dò: "Chỉ cần bên ngoài có động tĩnh thì trực tiếp thả thạch môn xuống, đừng có chần chừ, ta không vào được thì sẽ bảo đảm an nguy của Thái hậu."
"Vâng."
Rầm rầm rầm.
"Ha ha ha, sét đánh á!"
"Đánh mẹ ngươi..."
"Nhanh bày trận..."
Ô Vũ Thảo trực tiếp tác dụng lên thần trí, hít vào sương mù có hiệu quả gần như tức thì, người có ý chí mạnh mẽ thân thể cường tráng còn có thể giữ vững tinh thần, mà người bình thường chẳng mấy chốc sẽ sinh ra phản ứng.
Sương mù theo gió mà đến, có ở khắp mọi nơi, võ nghệ có cao đến mấy thì cũng không tránh được hít mấy hơi, ám vệ và tổng bộ Hắc Nha mặc dù mặt đỏ tới mang tai, phập phồng không yên nhưng còn có thể phân biệt thị phi, lập tức tới vị trí đóng giữ của mình.
Mà cung nữ không biết võ nghệ đã bắt đầu khóc khóc cười cười, bị người tỉnh táo hơn cưỡng chế túm vào phòng khóa cửa.
Bên ngoài, cấm quân rơi vào hỗn loạn, không thiếu tướng sĩ toàn lực duy trì trật tự.
Mà cạnh ngoài sơn trang, trước đại sảnh.
Vài cái bàn trà ghép thành bàn dài, bày đầy sơn hào hải vị và rượu, cung nữ được khao thưởng ca hát khiêu vũ uống rượu làm vui ở trong đó.
Khi bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng vang lớn, hơn hai mươi cung nữ bên trong sảnh chính đều hoang mang nhìn ra ngoài cửa.
Thái hậu nương nương mở tiệc ăn mừng cho thủ hạ Đại tướng, cũng uống mấy chén rượu, lúc này, nàng mặc phượng bào màu đỏ thẫm, đầu cài trâm ngọc, trên mặt có chút đỏ hồng, dựa vào giường êm ăn nho.
Bên ngoài có động tĩnh vang lên, Thái hậu nương nương mơ màng ngẩng đầu, dò hỏi: "Hồng Ngọc, bên ngoài có sấm sét à?"
Hồng Ngọc cảm thấy động tĩnh này không giống sấm sét, đang muốn đứng dậy dò xét, bên ngoài lại vang lên tiếng chiêng trống, mà ám vệ Dương Lan cũng từ cửa sổ bay vào, nhanh chóng ôm lấy Thái hậu nương nương: "Bên ngoài xảy ra chút chuyện, ta đưa nương nương về sau núi nghỉ ngơi."
Thái hậu nương nương nghe được có chuyện, lập tức tỉnh táo, vội vàng đứng lên, muốn theo Dương Lan đi ra sau sơn trang.
Nhưng một đoàn người vừa đi không được mấy bước thì đằng sau bỗng nhiên có một cung nữ lắc lắc mấy cái, sau đó bịch một tiếng ngồi dưới đất, bắt đầu lên tiếng khóc lớn: "Ô oa —— "
Thái hậu nương nương bị dọa đến vai khẽ run rẩy, vội vàng quay đầu: "Thế nào rồi?"
Kết quả quay đầu mới phát hiện cung nữ theo mình cử chỉ sai sai, vừa rồi chỉ uống rượu không nhìn ra được, mà sau khi nàng dừng bước, Hồng Ngọc còn đại nghịch bất đạo đưa tay quất mông nàng: "Đi mau đi mau!"
? !
Thái hậu nương nương không hiểu, nhìn thấy cung nữ quanh mình đều mất trí, còn có chút hoảng sợ, bắt lấy tay áo Dương Lan.
Dương Lan cảm nhận được khí huyết kích động, tinh thần hơi lảo đảo, biết chắc đã trúng độc, nhanh chóng nắm lấy tay Thái hậu nương nương chạy đến phía sau sơn trang, dò hỏi: "Nương nương có thấy khó chịu không?"
Thái hậu nương nương gần như là bách độc bất xâm, thấy nguy hiểm thì vô thức vận chuyển pháp môn Dục Hỏa Đồ, đao búa đánh xuống có lẽ sẽ chết bất đắc kỳ tử mà không có cơ hội khôi phục, nhưng mà độc dược thì cho dù độc phát nhanh cũng không thể nhanh hơn tốc độ khôi phục, đừng nói Ô Vũ Thảo, ngay cả rượu cũng tỉnh.
Mắt thấy tất cả mọi người dường như đều có vấn đề, Thái hậu nương nương nhỏ giọng nói: "Cảm thấy hơi choáng váng. Người tỉnh giữ chặt người sau lưng, chạy nhanh lên, đừng bị..."