Chương 717. Mời Thái Hậu Đi Trước
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, bên trong sơn trang đã trở nên ồn ào, có vài chỗ thậm chí bốc lửa.
Thái hậu nương nương dẫn theo cung nữ bước nhanh, còn chưa ra khỏi hành lang thì phát hiện một bóng người từ trên trời nhảy xuống, trực tiếp đáp xuống bên cạnh, sau đó không nói lời gì, ôm lấy nàng.
"Hở? !"
Thái hậu nương nương kinh ngạc nhảy một cái, còn tưởng rằng bị tặc tử trói lại, vốn định lấy chủy thủ trên đùi, kết quả đảo mắt thì thấy gương mặt lạnh lùng gần trong gang tấc, ánh mắt trở nên vui mừng: "Dạ Kinh Đường? Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Thánh thượng có ổn không?"
"Hơi rối rắm. Thánh thượng đã đến tĩnh thất, bây giờ ta đưa Thái hậu qua đó, Dương Lan, ngươi tìm căn phòng an toàn giam cung nữ lại, đừng để họ chạy loạn."
Dương Lan thấy Dạ Kinh Đường tới, chuyển giao quyền bảo vệ, nhanh chóng kéo hơn mười cung nữ đã dần dần mất kiểm soát vào căn phòng gần đó.
Thái hậu nương nương bị ôm, hai chân rời mặt đất, không giữ được cân bằng, ôm lấy cổ Dạ Kinh Đường, dò xét xung quanh.
Mà Dạ Kinh Đường vừa phi thân nhảy lên hành lang, ánh mắt thay đổi, nhanh chóng nhấn Thái hậu xuống, nửa ngồi xổm ở trên nóc nhà, ngước mắt nhìn giữa sườn núi.
Keng keng keng.
Dưới màn đêm, trong rừng cây phía Tây sơn trang đã xảy ra xung đột, tiếng đao kiếm chạm nhau vang lên không ngừng.
Mấy bóng người thân mang y phục đen tuyền cưỡng chế xông qua cấm quân đang náo loạn, dùng tốc độ kinh người đi đến Tẩy Long Trì.
Người cầm đầu mặc áo choàng, lúc nhảy lên không trung thì không có bất cứ động tĩnh gì, giống như quỷ ảnh bay qua mái nhà.
Mà hai người phía sau, một người thì vóc người cao lớn, vác hai thanh song đao sau lưng, một người khác mặc một cái áo giáp ám kim sắc, trên mặt đeo mặt nạ, không nhìn rõ tướng mạo, trong tay cầm một cây trường sóc.
Dạ Kinh Đường quan sát kỹ một chút thì phát hiện người cầm đầu có tốc độ nhanh dị thường, gần như là chỉ trong nháy mắt thì đã vào trong sơn trang, bỏ xa mấy người đi theo sau lưng, hắn thầm nói không ổn, lập tức quát lớn: "Niêm phong cửa!"
Tiếng quát lớn như kinh lôi vang lên trong đêm tối, chỉ trong thoáng chốc đã truyền khắp toàn bộ bờ sông, chấn động đến Thái hậu nương nương đang ngồi gần trong gang tấc, đầu óc ong cả lên.
Sau một khắc, phía sau sơn trang vang lên tiếng nổ vang ầm ầm.
Ầm ầm đông!
Mấy người đang lao vùn vụt đến phía sau sơn trang thấy vậy thì lập tức dừng lại, sau đó một giọng nói nam tử vang lên: "Là Dạ Kinh Đường. Ngăn hắn lại, chúng ta đi phá cửa."
Vừa nói dứt câu, bóng người mặc áo choàng xông lên phía trước phóng tới tận trời, sau đó từ trên cao đạp xuống, nhảy vọt một cái, từ giữa sườn núi trực tiếp đánh tới hành lang chỗ Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này, biết người đến là Võ Khôi nào đó, không tham chiến, ôm Thái hậu nương nương lao nhanh qua một chỗ khác, tính đi vòng lại Tẩy Long Trì.
Nhưng biện pháp này có thể sẽ có tác dụng với những Võ Khôi khác, đối với người sau lưng thì lại không được.
Lục Tiệt Vân được công nhận là khinh công độc bộ thiên hạ, trên đời này có không ít người có thể đánh thắng hắn, nhưng người có thể chạy nhanh hơn hắn xem chừng chỉ có mấy lão yêu quái trên núi, nếu không có thực lực tuyệt đối như thế thì cũng không xứng ngồi trên vị trí Bát Đại Khôi.
Dạ Kinh Đường ôm Thái hậu nương nương lồi lõm trong ngực, vừa lao vùn vụt ra ngoài chưa được mấy trượng thì phía sau đã vang lên tiếng gió xẹt ngang qua.
Sau đó một bóng người từ bên trên lao tới vùn vụt, áo choàng phấp phới giống như đại bàng cánh đen, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập vào đỉnh hành lang bên kia.
Ầm ầm rầm rầm —— Dạ Kinh Đường dừng lại, giày cọ vào tạo thành một đường dài trên lớp ngói của hành lang, đến lúc dừng bước thì đã đưa Thái hậu nương nương ra sau lưng, khom người như hổ, cầm lấy chuôi đao.
Vì quán tính quá lớn, Thái hậu nương nương trực tiếp đâm vào lưng Dạ Kinh Đường, trong lúc khẩn trương, vội vàng lấy chủy thủ Phượng Đảm mang theo bên người ra, lúc đầu cầm ngược trên tay, nhưng sau đó lại nhanh chóng đổi lại, kinh hãi nhìn tình huống trước mặt.
Lục Tiệt Vân chặn đứng đường đi, cũng không lập tức động thủ mà đưa tay ra hiệu: "Đao kiếm không có mắt, xin Thái hậu đi trước."
Lời ấy cũng không phải là Lục Tiệt Vân giảng đạo không đánh nữ nhân mà là Thái hậu thân phận đặc biệt, phía sau lưng là sĩ tộc Đông Nam, nắm quyền kiểm soát thủy quân Giang Châu trong tay, muốn cho Yến Vương ngồi vững hoàng vị, đầu tiên là phải lôi kéo sĩ tộc Đông Nam, nếu không may đánh chết Thái hậu thì sẽ gây bất lợi cho thế cục sau này.
Ánh lửa và tiếng ồn ào vờn quanh hành lang cũng trở nên tĩnh mịch dưới ánh trăng, chỉ còn lại hai người đang đứng đối mặt nhau...