Chương 722. Đấu Với Đông Phương Sóc Nguyệt
Chiêu này mượn quán tính Đồ Long Lệnh phối hợp với Hoàng Long Ngọa Đạo, sức công phá được nâng lên đến đỉnh điểm, khi chiếc chùy nặng nề đập vào những viên gạch đá trên mặt đất, mặt đất rung chuyển, mặt đất vốn bằng phẳng trong nháy mắt bị chìm xuống, vết nứt lan ra ba trượng, hơn nữa toàn thân trực tiếp biến thành một bãi vụn.
Mà nước trong Tẩy Long Trì từ xa, cũng giống như bị nổ tung, bọt nước bắn tung tóe lên cao tới hai thước.
Hơn chục người đang đánh nhau trong sân, bất kể là địch hay bạn, đều bị chấn động đến nỗi quỳ hai chân xuống đất, có mấy người trực tiếp ngã trên mặt đất!
Đám người Đông Phương Sóc Nguyệt ban đầu cho rằng Lục Tiệt Vân không giỏi, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, họ nhận ra rằng Lục Tiệt Vân không phải bá đạo bình thường, nghiễm nhiên có thể đấu ngang tay được với loại quái vật này.
Mắt thấy Dạ Kinh Đường vọt tới gần, Đông Phương Sóc Nguyệt toàn lực nâng cửa đá tức giận quát:
"Đi hỗ trợ!”
Phương Thế Kiệt thấy thế lúc này buông thiết côn cạy cửa đá ra, phi thân ra xa, rút quải trượng kiếm.
Xoẹt…
Lục Tiệt Vân bị đánh bay ra ngoài, lúc này lại xông trở về, hai người cố gắng tấn công qua lại.
Lục Tiệt Vân mạnh mẽ giống như quái vật, thân pháp khinh công vô địch thế gian, nhưng Dạ Kinh Đường cầm một cái chùy lớn xoay tròn như gió, căn bản không đuổi theo đánh hắn, chỉ giết chết những con cá xung quanh, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mạnh mẽ vọt tới gần, liều lĩnh hứng một đòn nặng vào ngực rồi trực tiếp ôm lấy cây chùy.
Rầm…
“Khụ!”
Lục Tiệt Vân ho ra một ngụm máu, cả người theo trọng chùy xoay tròn một vòng, mạnh mẽ dừng chùy bí đỏ lại.
Phương Thế Kiệt nắm lấy cơ hội, phi thân lên không trung tay trái cầm kiếm đâm thẳng vào gáy Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường phản ứng cực nhanh, rời tay khỏi trọng chùy đồng thời bắt lấy một thanh Nhạn Sí Đao đang cắm trên mặt đất.
Phương Thế Kiệt không hổ là lão Tông Sư kiếm đạo, vì phòng Dạ Kinh Đường thuận thế bổ sau, trước tay phải quẹo ngăn lại, còn tay trái cực kỳ khéo léo đâm vào lưng Dạ Kinh Đường.
Mà Dạ Kinh Đường căn bản không quay đầu, cả người trực tiếp cúi xuống, tư thế cực kỳ không tự nhiên, hắn đâm thẳng kiếm pháp Tiên Nhân Chỉ Lộ của môn phái Ô Sơn về phía sau!
Phương Sĩ Kiệt:???
Phốc…
Một chiêu nhanh như sấm sét, lần này hắn toàn lực tấn công, không cho Phương Thế Kiệt cơ hội phản ứng, Nhạn Sí Đao xuyên từ hông qua, đâm ra từ thắt lưng hắn, dùng một lực kéo đao phòng thủ, cả người bị lăng không chém thắt lưng.
Xoẹt…
“Lão Phương!”
Nhìn lão bộc chết trước mắt mình, Đông Phương Sóc Nguyệt cũng kinh ngạc, trong lòng phẫn nộ, lập tức dừng động tác, không chạm vào đá chặn cửa, cầm trường thương bên hông lên.
Đằng Thiên Hữu cũng rút song đao ra từ sau lưng, vội vàng nói: "Giết Dạ Kinh Đường trước, bằng không không mở được cửa.”
Vài tên lực sĩ đi theo hỗ trợ phá cửa, thấy thế cũng tự cầm lấy binh khí lao về phía Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường tứ cố vô thân, ám vệ xung quanh đều đang chém giết lẫn nhau, cũng không trông cậy được, mắt thấy mấy thủ lĩnh không phá cửa mà hợp lực công kích, không nói hai lời quay đầu bỏ chạy, muốn kéo dài thời gian chờ viện quân đến.
Nhưng đám người Đông Phương Sóc Nguyệt căn bản không còn bao nhiêu thời gian, cũng biết bọn họ quay đầu lại, Dạ Kinh Đường sẽ quay đầu phá phách, trực tiếp tản ra bốn phía.
Đông Phương Sóc Nguyệt mặc áo giáp màu vàng sậm, một ngựa xông tới trước, bay lên cách đó vài thước, phi thẳng vào lưng Dạ Kinh Đường.
Xọet…
Dạ Kinh Đường cảm thấy mất đà nên quay người sang một bên để tránh mũi thương, chém một nhát vào eo và bụng của Đông Phương Sóc Nguyệt, kết quả chỉ nghe một tiếng giòn vang, sau lưng tia lửa văng khắp nơi.
Đông Phương Sóc Nguyệt thân là thế tử Yến Vương, ba tuổi luyện Long Tượng Đồ, được vô số danh sư chỉ điểm, tài nguyên không kém tỷ muội Nữ Đế nửa phần, nếu như không phải Nữ Đế đăng cơ hắn vào kinh làm con cờ, có thể sẽ trở thành vương gia có thể đánh nhất trong lịch sử.
Đông Phương Sóc Nguyệt gấp gáp không thể nhịn được, lựa chọn ép phụ vương tạo phản, chính vì hắn không còn nhỏ, nếu như việc này thành công, hắn cũng có khả năng làm Thái tử, không thành cũng có thể trốn sang Bắc Lương vào rừng làm cướp giang hồ, dựa vào nền móng kinh người và thiên phú, còn có thể đánh võ khôi tạo được nhiều thành tựu trong giang hồ.
Tiếp tục chơi bời lêu lổng đợi ở kinh thành cả ngày, bỏ lỡ độ tuổi luyện võ tốt nhất thì hắn sẽ không còn đường thoát.
Đông Phương Sóc Nguyệt chỉ luyện Long Tượng Đồ, quả thật không bá đạo như Lục Tiệt Vân, nhưng hắn không phải người giang hồ, căn bản không thèm để ý có thuận tiện hành tẩu giang hồ hay không, có tài lực vô tận bù đắp khuyết điểm của bản thân.
Bộ giáp màu vàng sẫm trên người Đông Phương Sóc Nguyệt được chế tạo bởi một thợ thủ công nổi tiếng với giá cao, nó không được làm bằng sắt, kết cấu giống như bộ nhuyễn giáp trên người Dạ Kinh Đường, nhưng nó được làm từ hơn mười lớp sợi tơ bạc dán lại với nhau, nó được chống đỡ bởi một khung thép tinh xảo, sức phòng ngự rất mạnh mẽ, chỉ dùng một đao này là có thể nhìn ra.