Chương 723. Đấu Với Đông Phương Sóc Nguyệt 2
Dạ Kinh Đường trở tay chém một đao bên hông, để lại một vết đao trên bộ giáp màu vàng sậm, Nhạn Sí Đao tiện tay nhặt được trực tiếp gãy thành hai đoạn, mũi đao bay ra đóng đinh trên vách đá phía sau núi.
Xoạt…
Nhưng Đông Phương Sóc Nguyệt dựa vào sức mạnh hung hãn của mình, không hề lùi lại nửa bước, giống như một vị tướng mặc giáp vàng, hắn vung tay đâm cây trường thương về phía ngực Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường vội vàng vứt bỏ chuôi đao, giơ tay nắm lấy cán thương định chộp lấy, nhưng hắn lại rút ra ngoài, chỉ kéo Đông Phương Sóc Nguyệt về phía trước ba bước, thật sự không đoạt được trường thương, vì thế hai chân ngang nhiên phát lực, bật người một cái tạo ra thế Thiếp Sơn Kháo, đụng vào trước ngực Đông Phương Sóc Nguyệt.
Rầm…
Lần này Đông Phương Sóc Nguyệt không đứng lại, trượt ra sau mấy bước, nhưng hai tay vẫn gắt gao nắm chặt trường thương.
Mà Lục Tiệt Vân lại không xem tiếp, với sự giúp đỡ của Đông Phương Sóc Nguyệt, áp lực giảm mạnh, kỹ năng cơ thể phi thường cũng được thi triển, trong nháy mắt, thân hình của hắn vòng ra sau lưng Dạ Kinh Đường, dùng móng vuốt đâm vào lưng hắn.
Dạ Kinh Đường không thể nắm lấy cây thương nên đá nghiêng đập vào ngực Đông Phương Sóc Nguyệt, thân hình mượn lực đẩy trở lại, sải bước qua háng như một con ngựa phi nước đại và đập một khuỷu tay vào ngực Lục Tiệt Vân, mạnh mẽ đánh văng hắn ra, sau đó thân hình bay về phía chùy bí ngô rơi trên mặt đất.
Rầm rầm…
Đông Phương Sóc Nguyệt cực kỳ lợi hại, bị đá văng ra ngoài vẫn không mất thăng bằng, sau khi dừng lại, hắn cầm thương bằng hai tay, đâm thẳng vào điểm rơi của Dạ Kinh Đường. Lục Tiệt Vân cũng áp sát lên.
Những binh sĩ xung quanh đang đánh nhau nhìn thấy Dạ Kinh Đường bị bao vây, muốn tiến lên cứu viện, nhưng Đằng Thiên Hữu vội vàng dùng hai thanh đao xông tới ngăn chặn, lại có thích khách đuổi theo phía sau nên không thể dựa vào. Trên đó Dương Lan đang bảo vệ Thái hậu ném Ly Long Đao về phía xa:
"Tiếp đao!"
Bộp…
Dạ Kinh Đường mắt thấy không cầm được chuôi chùy, lúc này lập tức phi thân nhảy lên đỡ lấy bội đao.
Xoẹt…
Ánh kiếm sắc lạnh mang chợt lóe giữa không trung.
Đông Phương Sóc Nguyệt dùng thương xuyên qua không trung, nhìn thấy phía trước có một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, trực tiếp xuyên qua hốc mắt của mặt nạ.
Vèo…
Ánh mắt Đông Phương Sóc Nguyệt đột nhiên thay đổi, không dám tiếp chiêu lập tức nhảy sau, lấy hộ tâm kính tiếp được trường đao.
Xoạt…
Giữa âm thanh đinh tai nhức óc, Dạ Nhất Đường dùng hai tay cầm đao đâm thẳng, trực tiếp xuyên qua bảo giáp, đâm trường đao vào ngực Đông Phương Sóc Nguyệt.
Nhưng khả năng đâm của trường đao kém xa so với trường thương, thanh đao này chỉ xuyên qua da thịt một tấc, phía sau cũng vang lên tiếng thét chói tai, lúc này Dạ Kinh Đường rút đao về cản móng vuốt sắc bén.
Keng keng keng…
Tia lửa bắn tung tóe khắp nơi trong sân hỗn loạn!
Lục Tiệt Vân liên tiếp quét hơn mười móng vuốt vào ngực và bụng của Dạ Kinh Đường, Đông Phương Sóc Nguyệt vòng ra sau lưng Lục Tiệt Vân, dựa vào chiều dài của vũ khí để chém ra như một con rồng, trộm chân từ dưới đũng quần của Lục Tiệt Vân.
Trong tay Dạ Kinh Đường, Ly Long Đao vung vẩy như một móng vuốt sắt, không ngừng di chuyển tránh được thương phong, nhưng mà trong nháy mắt đã bị áp đến trước cửa đá.
Lục Tiệt Vân thấy cơ hội ngàn năm có một, dũng mãnh không sợ chết nhào thẳng về phía trước bắt lấy lưỡi đao.
Vèo!
Mà Đông Phương Sóc Nguyệt hét lớn một tiếng, hắc phong trường thương vọt qua đầu vai Lục Tiệt Vân, dùng tốc độ dọa người đâm vào ngực Dạ Kinh Đường.
Xoạt…
Dạ Kinh Đường bị một tay khống chế, lập tức dùng tay trái nắm lấy cây thương dài.
Nhưng cây thương dài tới hai thước rưỡi, hắn không có cách nào bắt lấy cây thương, chỉ có thể nắm cán thương, ccánh tay dài của hắn khiến khoảng cách này khó có thể tác dụng lực, chỉ có thể mạnh mẽ dời cây thương đi.
Phốc
Cây thương màu đen đâm vào vai trái của Dạ Kinh Đường, trong nháy mắt xuyên qua giáp mềm màu bạc cùng da thịt, xương bả vai không thể phá hủy chống đỡ, khó mà tiến lên thêm được một tấc nữa.
"Hít…"
Đông Phương Sóc Nguyệt quát lớn một tiếng, mạnh mẽ áp lực về phía trước, giẫm nát gạch đá trên nền đất.
Nhưng Dạ Kinh Đường cũng không lùi lại nửa bước, hắn lấy xương bả vai chống đỡ cây thương, mặt không biểu cảm mạnh mẽ bước về phía trước một bước, thật sự dùng thương ép Đông Phương Sóc Nguyệt lùi lại nửa bước.
Ào…
Lục Tiệt Vân quả thực không ngờ, Dạ Kinh Đường dẻo dai khủng bố như thế, đoạt không được bội đao, nên lao về phía trước, lấy đà dựa vào núi đánh vào ngực Dạ Kinh Đường.
Rầm!
Hai người dùng lực lượng Long Tượng gây áp lực, thể trạng Dạ Kinh Đường có thể chống đỡ được, nhưng những viên gạch đá dưới chân hắn lại không khác gì đất mềm, những viên gạch đá bị đập nát từng tấc một căn bản không có cách nào ra sức, cả người trực tiếp đụng vào thiên quân niêm phong trên cửa đá sau lưng, phát ra một tiếng trầm đục.
"A…!”
Đáy mắt Lục Tiệt Vân trở nên hung ác, đầu hắn giấu dưới nách Dạ Kinh Đường, hai tay ôm thắt lưng lấy đầu vai kịch liệt chống lại Dạ Kinh Đường.