Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 724 - Chương 724 - Đồ Chó Hoang

Chương 724 - Đồ Chó Hoang
Chương 724 - Đồ Chó Hoang

Chương 724. Đồ Chó Hoang

Phốc Phốc…

Tay trái của Dạ Kinh Đường bắt lấy được trường thương, tay phải cầm đao chém mạnh vào lưng Lục Tiệt Vân, trong nháy mắt ba đao đã chém lưng hắn thành máu be bét.

Mà ám vệ tổng bộ gần đó bị cản trở, phát hiện Dạ Kinh Đường khó thoát khỏi vây khốn nên bất chấp lao về phía trước, thậm chí còn đập nát binh khí giao chiến nện về phía Đông Phương Sóc Nguyệt và Lục Tiệt Vân, ngay cả Dương Lan cũng rút đao nhập cuộc, muốn đến gần giải vây cho Dạ Kinh Đường.

Lục Tiệt Vân cũng không phải là kẻ thực sự bất tử, muốn sử dụng Dục Hỏa Đồ để khôi phục cơ thể của mình phải hao phí một lượng máu khổng lồ, sau khi chiến đấu một lúc, tóc trên đầu hắn gần như trắng xóa.

Chỉ đè Dạ Kinh Đường cũng vô dụng, Lục Tiệt Vân chém xuống cho dù không chết cũng không cách nào nâng đá niêm phong cửa lên.

Đông Phương Sóc Nguyệt thấy vậy chỉ có thể gắt gao giữ chặt trường thương, tức giận thúc giục:

"Nhanh!”

Đằng Thiên Hữu thấy hai người liên thủ ngăn chặn Dạ Kinh Đường, vốn định tiến lên bổ đao, nhưng tay phải của Dạ Kinh Đường còn cầm đao, trận chiến này hắn nào dám tới gần, lập tức giận dữ quát:

"Trọng Tôn Ngạn!”

Bên ngoài tường vây Tẩy Long Trì, Trọng Tôn Ngạn nhìn lên, vẫn luôn âm thầm xem xét tình hình chiến đấu trong tối, âm thầm tìm cơ hội, làm cơ quan sư không có khả năng tham dự chiến đấu chính diện.

Mắt thấy Dạ Kinh Đường bị đè, trong thời gian ngắn không có cách nào thoát khốn, Trọng Tôn Ngạn nhanh chóng nhảy ra khỏi bức tường, lấy ra một chiếc bát vàng từ phía sau và chuyển động cơ quan.

Tạch tạch tạch ~

Bát vàng khắc hoa văn phức tạp, giống như hoa sen nở ra, trung tâm cánh hoa lộ ra một ống nhỏ màu vàng.

Và sau khi chiếc bát vàng hoàn toàn được mở ra, có một âm thanh 'hưu ——", một dư ảnh màu đen từ trong ống phóng ra, tiến gần đến phần thân trên của Dạ Kinh Đường.

Ngay khi Trọng Tôn Ngạn hiện thân, Dạ Kinh Đường đã nâng Ly Long Đao lên, muốn đánh nát ám khí bay tới.

Nhưng Lục Tiệt Vân lâm vào đường cùng dũng mãnh đến cực điểm, hai tròng mắt đỏ như máu trực tiếp há miệng cắn Ly Long Đao.

Két…

Hai bên khóe môi trực tiếp bị bổ nát, khuôn mặt giống như lệ quỷ dữ tợn.

Mắt thấy ám khí từ bên cạnh bắn tới, Dương Lan đã vọt tới một nửa, không cần suy nghĩ lập tức phi thân nhảy sang bên cạnh, muốn đánh chặn.

Nhưng điều khiến cho mọi người không nghĩ tới chính là Thái hậu nương nương cầm chủy thủ nhỏ dưới tường đầy lo lắng, phát hiện Dạ Kinh Đường sắp bị đánh chết cũng phi thân nhảy ra ngoài.

Thái hậu là con gái của tướng quân Giang Châu, xuất thân lớn đến mức có thể đến Lục Thái Thanh học nghệ, thiên phú ngộ tính cũng không kém, bằng không không thể nào hiểu Minh Long Đồ, ngày thường thoạt nhìn yếu đuối qua sông còn cần có người ôm, thuần túy là học nghệ không tinh lại tương đối lười mà thôi, cũng không phải là kẻ trói gà không chặt.

Mắt thấy có ám khí bắn về phía Dạ Kinh Đường, dưới tình thế cấp bách Thái hậu nương nương nhảy dựng tại chỗ, thân hình nhỏ nhắn nhảy lên giữa không trung, một phen chộp về phía mũi tên đen bắn ra.

Bộp ~

Vào thời khắc mấu chốt Thái hậu nương nương cũng tương đối đáng tin cậy, cứng rắn dùng tay trái chặn được tàn ảnh màu đen giữa không trung.

Nhưng đáng tiếc tàn ảnh màu đen không phải là mũi tên, vừa bị bàn tay nắm lấy, dòng mực mảnh mai bay lên không trung, nhuộm vô số vết mực trên người Thái hậu, sau đó phút chốc biến mất không thấy.

“Thái hậu!”

Sắc mặt Dương Lan trắng bệch, đạp xuống đất lập tức bay lên phía trước.

Mà Đông Phương Sóc Nguyệt và Lục Tiệt Vân nhìn cảnh tượng này mặt cũng xám xịt lại, chửi ầm lên:

"Trọng Tôn Ngạn! Đồ chó hoang nhà ngươi..."

Suy cho cùng, Tù Long Chướng là thứ duy nhất có thể nhanh chóng khiến Dạ Kinh Đường mất đi sức chiến đấu, Trọng Tôn Ngạn Ly bắn xa như vậy lại bị chặn lại, cho nên hai người chỉ có thể giữ chặt Dạ Kinh Đường, không cần suy nghĩ về việc cùng nhau nâng tảng đá bịt kín cửa.

Mà Thái hậu nương nương trúng Tù Long Chướng, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, dù sao cũng đã kết thù với Tần gia của Giang Châu, cho dù việc này thành công chăng nữa, sợ cũng phải đối mặt với phiền toái vô cùng vô tận, trước mắt có thể nói đại cục đã định.

Dạ Kinh Đường nhìn thấy thái hậu trúng chiêu, ánh mắt tức tối, trực tiếp buông chuôi đao ra, hai tay bắt lấy trường thương, cho dù có phải trả giá thế nào đi chăng nữa cũng phải giữ chặt trường thương, hai tay phát lực bạo quát:

"Mở!”

Trong tiếng quát ầm ầm, trường thương cao hai thước rưỡi bị một lực cực lớn nâng lên, sau đó bị mạnh mẽ bẻ gãy, đâm vào vách đá phía sau, toàn bộ trường thương gần như đều chìm vào trong đó.

Mà áp lực của Dạ Kinh Đường đột nhiên giảm xuống, sau lưng đạp chân, giống như trâu rừng đẩy Lục Tiệt Vân về phía sau.

Bình Luận (0)
Comment