Chương 726. Hậu Sinh Khả Úy
Tôn Vô Cực chắp tay đứng ở phía trên đỉnh đại điện, nhìn chiến trường hỗn loạn phía dưới:
"Biết nhục mà dũng cảm thôi. đáng tiếc ngươi đã quá già để bắt đầu muộn, nếu không ta có thể cho ngươi xem thứ gì đó mạnh hơn. Nếu ngươi tiếp tục gia tăng khinh công thân pháp, nói không chừng cũng có thể cho ta biết cái gì gọi là thuận gió đạp sương mù, đáng tiếc hết lần này tới lần khác ngươi lại muốn dùng nắm đấm, chúng ta xem ngươi xếp thứ mấy trong bát đại khôi, xét tình hình hiện tại thì quả thực là người thứ tám.”
Sau một trận huyết chiến qua đi, thân thể của Lục Tiệt Vân tiêu hao đã không có cách nào khôi phục thương thế, thậm chí ngay cả đứng thẳng cũng khó khăn, nhìn Tôn Vô Cực một lát, lập tức ngồi bệt xuống trên mặt đất, tựa như không còn xương cốt.
Mà Dạ Kinh Đường không phản ứng gì với Lục Tiệt Vân, cầm đao lên trước tiên đã đi tới bên tường xem xét.
Thái hậu từ trên trời rơi xuống, được Dương Lan ôm vào lòng, lúc này sắc mặt xanh đen, đôi má xinh đẹp gần như méo mó, thân thể không ngừng co giật, nhưng khi nhìn thấy Dạ Kinh Đường đến gần, nàng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Bổn cung…Không sao đâu…Khụ..."
Nói không quá hai câu, đã nhắm mắt lại ngay, rõ ràng không muốn bày ra biểu cảm khó chịu, nhưng đã không chống đỡ nổi.
Dạ Kinh Đường nhanh chóng ngồi xổm xuống, đè lại mạch đập của Thái hậu nương nương, lại phát hiện huyết mạch lúc mạnh lúc yếu, mạch đập hỗn loạn, hiển nhiên là bị trúng độc cực mạnh.
Ánh mắt của Dạ Kinh Đường nổi giận, đứng lên nhìn Đông Phương Sóc Nguyệt đang cầm thương đứng đó, lạnh giọng quát hỏi:
"Là loại độc gì?"
Đông Phương Sóc Nguyệt cầm trường thương trên tay, đứng chung một chỗ kẻ địch đang đối mặt với Đằng Thiên Hữu, cũng không có ý định trốn thoát, nhưng phản ứng lại khá bình tĩnh, quay đầu lại:
"Tù Long Chướng.”
Dương Lan nghe được cái tên này, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, giải thích nói:
"Tù Long Chướng là độc vương Vương Đình Tây Bắc dùng để phá Minh Long Đồ, các cơ, xương và da sẽ dần dần khô héo từ bên trong. Thuốc này không phá được Minh Long Đồ, nhưng người bình thường bị nó đánh trúng lại không có khả năng khôi phục, căn bản không có thuốc giải."
"Đưa Thái hậu đi tìm Vương thái y."
Sắc mặt của Dạ Kinh Đường tái mét, tra đao vào vỏ rồi nanh chân sải bước sang một bên, kéo chiếc chùy bí ngô cán dài đi về phía Đông Phương Sóc Nguyệt.
Ào ào
“Chạy đi!”
Khoảng mười tên thích khách còn lại lúc này cũng phản ứng lại, muốn bỏ chạy, trong khi ám vệ và tổng bộ lao tới vây sát lần nữa.
Sắc mặt của Đằng Thiên Hữu trắng bệch, tay cầm song đao đồng thời chú ý hai gã võ khôi cũ lẫn mới đang lao tới.
Tôn Vô Cực dù sao cũng đã hơn chín mươi tuổi, nhìn tiêu sái như thế ngoại Kiếm Tiên, kì thực tuổi này kịch liệt vận động là muốn lấy đi mạng già của lão, vì thế chỉ tạo hình lõm ở trên nóc nhà, Đông Phương Sóc Nguyệt thấy Tôn Vô Cực không ra tay, thân hình chuyển hướng đi tới chỗ Dạ Kinh Đường, nâng trường thương Hắc Phong lên:
"Trận chiến cuối cùng, có thể trở thành đối thủ của một Đao Khôi như ngươi, cũng không uổng công một đời giang hồ…"
Rầm…
Lời còn chưa dứt, cả người Dạ Kinh Đường đẫm máu quấn chùy bí ngô nặng nề ra sau lưng, thắt lưng phát lực một tiếng quát lớn, chuôi dài lập tức sụp thành vòng cung, mang theo gió lớn thổi về phía trước.
Lần này hắn tức giận tới nỗi không quan tâm bản thân phải trả cái giá như thế nào chăng nữa, vừa mới ra tay cánh tay đã bị thương, nhưng tốc độ cũng có thể nói là cuồng bạo.
Ánh mắt Đông Phương Sóc Nguyệt kinh ngạc, nhanh chóng thu thương trở về phòng thủ, kết quả cho dù trường thương kết cấu tinh xảo cũng trở nên vô dụng, ở giữa hai tay uốn cong thành nửa vòng cung, trọng chùy trực tiếp rơi vào hộ tâm kính.
Ầm ầm!
Trong sân đầy vết máu đá vụn, lại một lần nữa nhấc lên gió mạnh.
Đông Phương Sóc Nguyệt được bao phủ trong bộ áo giáp màu vàng sậm hoàn toàn đứng không vững dưới trọng chùy, ngực khải giáp trong nháy mắt lõm xuống, toàn thân như bị một chiếc búa đập vào một khe dài, bay ngược ra ngoài nghiêng nghiêng nện xuống mặt đất, rạch ra một cái rãnh dài ở giữa đống đá vụn.
Soạt…
Rầm…
Sau khi xuyên tường, cả người bị chôn trong đống gạch vụn tại chỗ, không chút động tĩnh gì.
Sau khi Dạ Kinh Đường đánh ra một chùy, cũng không hề dừng lại, tay trái cầm chuôi đao.
Xoạt xoạt xoạt…
Ào ào ào…
Dưới ánh trăng bạc, một dư ảnh màu đen giữa đám đông, mang theo một vầng sáng trắng sáng, xuyên qua khoảng mười thích khách còn sót lại.
Đi tới nơi nào, máu bay tứ tung, người mạnh mẽ có thể giơ tay lên một chút, nhưng kẻ yếu đuối không kịp phản ứng, đã bị chặt đầu.
Đằng Thiên Hữu sợ tới mức gan mật như bị xé nát, võ nghệ của hắn vốn dĩ cũng không tồi, có thể chống đỡ hai chiêu, nhưng lần này hắn đã mất đi một nửa ý chí chiến đấu, rút chân chạy như điên ra ngoài.
Kết quả là ngay sau đó!
Xoẹt…
Ánh sáng lạnh xuyên qua đêm dài.
Đằng Thiên Hữu muốn quay đầu lại nhưng đã quá muộn, chỉ có thể mạnh mẽ đem song đao đỡ ra phía sau lưng.
Chờ hắn bày ra tư thế tốt, một trận gió mạnh lướt qua ngay bên cạnh hắn, xuất hiện ở phía trước cách hắn ba trượng.
Giết!
Quần áo của Dạ Kinh Đường rách tung tóe dính đầy máu tươi, vung tay rắc máu trên đao, thu đao trở lại vỏ rồi bước nhanh ra ngoài, hơi nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt lạnh lùng: "Dọn đám thi thể đi, đừng kinh động đến Thánh thượng.”
"Vâng."
Rất nhiều ám vệ tổng bộ thấy thế thì chấn động, kinh ngạc, kính sợ, vội vàng cúi đầu nhận lệnh.
Đằng Thiên Hữu sững người đứng tại chỗ, đáy mắt mang theo một tia mù mịt, sau khi cứng đờ một lát mới buông song đao ra, nâng tay sờ sờ cổ trái ướt nóng, sau đó đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống, nằm xuống chiến trường.
Đinh đang…
Bùm bùm!
Tôn Vô Cực đứng trên đỉnh đại điện, nhìn thi thể của đám người Lục Tiệt Vân rải rác đầy đất, thần quang dần dần biến mất, hơi trầm ngâm, vẫn cảm thán một câu:
"Hậu sinh khả úy..."