Chương 727. Tưởng Trát Hổ
Vân Châu, Tam Hà trấn.
Trên cao ánh trăng lấp lánh chiếu vào khách điếm, tấm vải màu vàng như gọi hồn ở dưới bóng đêm lay động theo gió.
Ba ba.
Âm thanh trong trẻo của bàn tính, vang lên từ sâu trong phòng.
Lão chưởng quỹ đứng sau quầy, cặm cụi lấy sổ sách của hôm nay ra tính, đôi khi nhướng mi nhìn người trong đại sảnh một chút.
Bên trái đại sảnh là Tuyền Cơ Chân Nhân đầu đội đấu lạp sa mỏng, ngồi ở bàn vuông, trước mặt đặt một ly trà và Hợp Hoan Kiếm, ngồi đối diện là Mạnh Giảo, Thương Tiệm Ly cùng Xà Long ngồi hai bên trái phải.
Bên phải đại sảnh có một cái bàn, cũng có bốn người ngồi, trên bàn ăn đặt một ít rượu thịt, bên cạnh còn đứng hai nam tử lưng đeo đao.
"Tưởng mỗ đến Vân Châu cũng không có ác ý, Lục tiên tử mang nhiều cao thủ như vậy đến đây, không phải quá lãng phí hay sao."
Người đang nói chuyện là một nam nhân ngồi ở phía tay trái, dáng người oai phong lẫm liệt như một vị tướng, nhưng lại có khí chất hào hoa phong nhã, đặc biệt có một làn da bóng loáng trơn bóng như ngọc, nhan sắc này tinh tế hơn nhiều so với nữ nhân.
Nam tử trung niên có khuôn mặt như ngọc quan, ai nhìn thấy lần đầu tiên cũng sẽ không tin đó là một vị cao thủ quyền cước trên giang hồ, bá chủ Lương Châu - Tưởng Trát Hổ!
Sau khi Tưởng Trát Hổ đánh bại Liễu Thiên Sanh, lập tức ở yên trong nhà không ra ngoài, với người giang hồ Đại Ngụy thì ở trạng thái không nắm rõ chiến lực, cũng không có quá nhiều chiến tích có thể chứng minh thực lực, nhưng hầu như tất cả mọi người đều cho rằng trong tình huống "Tay không tấc sắt'', Lục Tiệt Vân mạnh hơn Chu Xích Dương.
Đánh giá cao như thế, là bởi vì chuyện Tưởng Trát Hổ trải qua hết sức đặc biệt, là một trong những võ khôi đương đại, một người duy nhất trong kì trưởng thành chém ngang lưng võ khôi.
Sau khi sư phụ Tưởng Trát Hổ bị đánh chết, mai danh ẩn tích bái làm đệ tử Liễu Thiên Sanh, đã là một trong những người mạnh nhất của thế hệ trẻ, Liễu Thiên Sanh phát hiện mẫu thân, bị cắt đứt gân mạch phế bỏ võ nghệ trục xuất sư môn.
Bị đánh gãy gân mạch đã trở thành người bỏ đi, chuyện trải qua cũng không kém Bùi Viễn Phong bao nhiêu, nhưng Tưởng Trát Hổ một mình đi đến Mạc Bắc, thời gian không quá mười năm, chẳng những khôi phục được thân thể, còn đánh vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, trở lại quê cũ trở thành Quyền Khôi đương đại, thậm chí trở thành võ khôi nhỏ tuổi nhất.
Thay đổi rất nhanh lại còn trưởng thành đến mức như vậy, chắc chắn trong đó có kỳ ngộ, nhưng người giang hồ hiểu không rõ lắm, Tưởng Trát Hổ dưới tình huống bị phế đi võ nghệ, lại đi đến cảnh ngộ này, trong đó không biết đã trải qua bao nhiêu long đong lận đận, cũng không dám nghĩ nếu như Tưởng Trát Hổ trải qua cuộc sống an yên trưởng thành sẽ đến mức độ nào.
Mà bây giờ Tưởng Trát Hổ đã không còn là thanh niên hai mươi tuổi nữa, tuổi tác đã qua năm mươi, thân thể, võ nghệ và tuổi tác đều đang ở đỉnh cao nhất, thực lực mạnh bao nhiêu căn bản không ai có thể biết.
Đây cũng là lí do vì sao tất cả mọi người đều đoán được Tưởng Trát Hổ có Kim Lân Đồ, nhưng không ai đến đoạt, bởi vì không ai muốn làm đá thử đao, để đánh giá thực lực của Tưởng Trát Hổ xếp hạng mấy trong võ khôi.
Phía tay trái Tưởng Trát Hổ, có một nam tử phanh ngực áo, hoá trang mười phần thô kệch, đầu trọc mặt tròn, trên đỉnh đầu có hình xăm, vì thế bị người giang hồ gọi là "Hoa Văn Phật", danh tiếng đứng thứ hai ở Lương Châu.
Lúc này một nhóm sáu người đều nhìn nữ tử mặc váy trắng phía đối diện, chờ đợi câu trả lời.
Tuyền Cơ Chân Nhân không quay đầu lại, thanh âm kì ảo linh hoạt mà nhẹ nhàng:
"Lương Châu núi cao hoàng đế ở xa, Hồng Sơn Bang, ngày xưa triều đình không quản, không có nghĩa là không thể quản. Nếu như Tưởng Bang Chủ đã làm tướng quân mấy năm, cảm thấy đã có đủ bản lĩnh để cùng quân triều đình khởi binh diệt giặc, vậy triều đình không ngại để Tưởng Bang Chủ đường đường chính chính đi dẹp phản quân, trong thiên hạ này Hồng Sơn Bang và Đại Ngụy là một"
Tưởng Trát Hổ có chút nho nhã nhẹ nhàng, mỉm cười nói tiếp:
"Tưởng mỗ là người giang hồ, tự nhiên lại được đường đường chính chính theo triều đình. Tưởng mỗ sẽ không tự nhiên làm người phải chướng mắt, lần này tới cũng không có ý đòi hỏi gì quá đáng, chỉ muốn xin triều đình tha tội cho các huynh đệ của ta."
Nói đến đây, Tưởng Trát Hổ lấy một cái bao bên cạnh ra bên trong có một cái hộp gỗ, khi mở ra ngay lập tức có thể thấy được một xấp ngân phiếu, tất cả đều là kim ngân châu báu ngàn lượng có giá trị cao, nhìn không thấp hơn mười vạn lượng.
Tuyền Cơ Chân Nhân bình thản nói: "Pháp bất dung tình, nếu như triều đình dễ dàng bị vàng bạc ngân phiếu mua chuộc, vậy thiên hạ này từ lâu đã không còn."
"Đại Ngụy tuân thủ luật pháp nghiêm minh, Tưởng mỗ đương nhiên hiểu, nhưng đây là quà nhận lỗi cho Tĩnh Vương, mong Tĩnh Vương có thể đại nhân không chấp tiểu nhân."
Tưởng Trát Hổ lấy ngân phiếu trong hộp ra, phía dưới lộ ra tờ giấy màu vàng kim.
Mà tất cả mọi người ở đại đường ai ai cũng đều nhìn thấy cảnh này, mọi người đều cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
Ào ào ~~