Chương 728. Tưởng Trát Hổ 2
Tưởng Trát Hổ lấy hộp gỗ đẩy về phía trước, giọng nhỏ nhẹ ấm áp:
"Minh Long Đồ là vật cấm, ngay từ đầu nên được triều đình bảo quản, Tưởng mỗ may mắn nhìn thấy, nên rất cẩn thận không dám sai sót, mang nó đến đây để dâng tặng cho triều đình. Mong triều đình khai ân đặc xá cho các huynh đệ phạm lỗi, Tưởng mỗ có thể tặng tất cả những báu vật này cho triều đình, không biết Lục tiên tử có ý kiến như thế nào?"
Tuyền Cơ Chân Nhân thật sự không thể ngờ Tưởng Trát Hổ có thể dùng Kim Lân Đồ để đổi lấy người, hành động không có chút bất thường nào cả, đáy lòng lại thầm thấy không ổn, suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Hai tên võ nghệ bình thường kia, có thật sự đáng giá bằng một tờ Minh Long Đồ?"
Tưởng Trát Hổ nói: "Bảo vật có giá, tình nghĩa vô giá. Năm xưa ta bị đuổi khỏi sư môn lưu lạc ở Bắc Lương, võ nghệ bị phế không có nơi nào để dung thân, may mà gặp Thạch Ngạn Phong cứu giúp, mới có ta của ngày hôm nay, tới đó tìm Tuyết Hồ Hoa, một lòng bảo vệ. Nếu Lục tiên tử cảm thấy Tưởng mỗ dùng một tấm Đồ so sánh với ân nghĩa cứu mạng, không khỏi quá xem thường Tưởng mỗ."
". . ."
Tuyền Cơ Chân Nhân nghe xong lập tức biết được có vấn đề lớn.
Dưới tay nàng nếu có con tin, chắc hẳn đã cho Tưởng Trát Hổ mặt mũi rồi, nói thật dùng Kim Lân Đồ để trao đổi là đã kiếm hời, kim ngân châu báu đều không muốn cầm.
Nhưng bây giờ người đã chết, căn bản không thể xoay chuyển, thấy thái độ của Tưởng Trát Hổ trước mắt, khẳng định không chết không được.
Tuyền Cơ Chân Nhân nghĩ nghĩ, nói:
"Vài ngày trước, thủ hạ của ngươi lén đột nhập vào kinh thành, có ý đồ ám sát Liễu Thiên Sanh, nhưng lúc rời khỏi Lương Châu, tin tức đã bị Yến Vương thế tử chặn được, dùng kế sách xua hổ giết sói, dẫn Dạ Kinh Đường tới trước mặt. Dạ Kinh Đường thân là chủ quan Hắc Nha, bắt người là chức trách, nhưng Yến Vương thế tử lại đánh lén trong lúc giao thủ, dùng kỳ độc giết Thạch Ngạn Phong, đả thương Dạ Kinh Đường và Trịnh Khôn.
Người chết như đèn tắt. Nếu như ngươi dâng lên tấm đồ này, triều đình có thể trả thi thể Trịnh Khôn cho ngươi, còn có thể cho ngươi học Ngọc Cốt Đồ tinh tiến võ nghệ, nếu như không giao, tấm đồ này cũng mất trắng và Hồng Sơn Bang của người cũng không thoát được ."
Tưởng Trát Hổ vẫn bình tĩnh, nhưng không còn ý cười, sau khi im lặng trong chớp mắt phát ra một tiếng thở dài, lại đóng hộp lại cất đi:
"Tưởng mỗ là người giang hồ, không phải người làm ăn, Lục tiên tử muốn dùng một tấm Ngọc Cốt đổi một thân ngông nghênh của người khác, nói thật không xuôi tai. Triều đình muốn tấm đồ này, có thể để Dạ Kinh Đường đến Hồng sơn lấy, Tưởng mỗ không nói hai lời hai tay dâng lên, nếu như lấy không được có thể mang thi thể Liễu Thiên Sanh cùng Yến Vương thế tử đến nhận lỗi, tấm đồ này Tưởng mỗ cũng sẽ dâng cho triều đình. Tưởng mỗ cáo từ, giang hồ tạm biệt."
Dứt lời, Tưởng Trát Hổ lấy ra một nén bạc ném lên bàn, đứng dậy rời đi.
Lễ giang hồ quan trọng nhất, sau đó mọi người đứng dậy theo sát phía sau.
Đạp đạp đạp...
Đôi chân mày dưới ngũ sa của Tuyền Cơ chân nhân nhíu chặt, bởi vì Kim Lân đồ liên quan đến an nguy của Nữ Đế, cứ thế muốn ra tay cướp đoạt.
Nhưng lúc này hai bên giao thủ, cơ hội nàng cướp được không lớn, bọn người Mạnh Giảo đều sẽ phải chết ở nơi đây.
Vì thế Tuyền Cơ Chân Nhân suy nghĩ thêm một chút, vẫn là không có hành động lỗ mãng, sau khi đợi mấy người rời khỏi, cũng thả một thỏi bạc xuống, dẫn theo bọn người Mạnh Giảo phi về phía Vân An...
Ngay lúc đó, Vân An thành.
Ngọc Đàm Sơn Trang xảy ra xung đột, nhìn như đánh đã nửa ngày, nhưng thật ra cũng chỉ bằng Dạ Kinh Dường đánh từ bên ngoài sơn trang đánh tới Tẩy Long Trì, bên dưới không có phản quân chạy tán loạn đến Tẩy Long Trì, Dạ Kinh Đường đã dẫn người giết sạch.
Mặc dù sóng gió đã kết thúc, nhưng trống trận của Vân An Thành vừa mới vang lên không lâu, quan binh các bộ lập tức tập kết, quân tiên phong đã xuất phát về phía thượng nguồn Thanh Giang.
Mà bên trong thành trì to như vậy cũng lâm vào cảnh hỗn loạn, triều thần bách tính không rõ chuyện gì xảy ra, hoặc là đóng chặt cửa, hoặc là chạy loạn nghe ngóng, tiếng ồn ào vang lên đầy đường.
Quan Dược Cục ngoài thành.
Đạp đạp đạp...
Tiếng bước chân gấp rút vang lên từ bên ngoài Quan Dược Cục, mấy người của tổng cục Hắc Nha phi ngựa chạy về hướng này, xa xa đã la lên:
"Trương Cảnh Lâm Trương đại phu ở đâu? Mau dẫn ta qua đó..."
Quan Dược Cục coi như là nơi kê đơn thuốc của quan phủ, xem như phương tiện phục vụ lợi ích cho dân, nếu bán cho người dân sẽ tính giá thấp hơn giá trị của dược phẩm trên chợ, cũng phụ trách công việc nghiên cứu điều chế, có người trực ban ngày đêm .
Nhưng mà dù là thái y tay nghề cao, Trương Cảnh Lâm hoàn toàn giống như kẻ điên, không ai biết trước được hắn có thể làm ra thứ đồ nghịch thiên gì nữa, vì thế vẫn phải hạn chế tự do đi lại, còn có mấy người trẻ tuổi đang quan sát.