Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 730 - Chương 730 - Cô Nương Là

Chương 730 - Cô Nương là
Chương 730 - Cô Nương là

Chương 730. Cô Nương là

Ngọc Đàm Sơn Trang.

Mặc dù sóng gió đã kết thúc, nhưng tàn dư của nó không lập tức biến mất, Ô Vũ Thảo càng không biến mất nhanh như vậy.

Tặc tử bị giết, cao thủ căn bản còn có thể duy trì sự tỉnh táo, nhưng vì đã hít vào một lượng lớn sương mù, nên bắt đầu xuất hiện dấu hiệu, bắt đầu đứng ở hành lang hất tóc cùng các cung nữ.

Mà cấm quân dưới núi hoàn toàn hỗn loạn, cũng không biết ai cầm đầu vài trăm người đứng trên đồng cỏ cầm binh khí nhảy "Chiến Vũ", hô to như sấm khí ngất trời, có thể nói một cảnh rối ren.

Không hoàn toàn bài trừ hết nguy hiểm, trước khi trận địa ổn định, cửa đá niêm phong cũng không ai dám tùy tiện mở ra, lúc này chỉ có bảy tám tên cao thủ còn có thể giữ được ý thức, đồng thời thủ dọn thi thể đi trước.

Bên trong khu nhà ở dưới núi, tinh thần thần tử ở đây đã thất thường, gia đinh nha hoàn chạy loạn bốn phía, mà hơn mười tên bổ khoái và ám vệ của Vương gia ở lại đã bị thương, đang nằm trong đó.

Dưới chân núi ngự y chờ đợi phân công, bởi vì đều là người trong nghề, chỉ cần ngửi mùi là biết đó là loại thuốc gì để có thể đưa ra biện pháp thoả đáng tránh tai họa, dù chỉ là tai họa nhỏ nhất, lúc này đã lấy dược hoàn, vừa đi vào trong sân vừa cứu chữa băng bó vết thương.

Trong phòng bên cạnh, Dạ Kinh Đường lau hết những vết máu loang lổ dính trên giày, ngồi gác một chân lên ghế, sắc mặt ửng hồng, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt như cũ.

Dạ Kinh Đường băng bó vết thương ở đầu vai cùng hai cánh tay, Vương thái y băng bó vết thương ở chân, còn nội thương thì dùng thuốc áp chế, vẫn chưa kịp xử lý.

Chim Chim bay đến từ kinh thành, đứng trên mặt bàn, vẻ mặt vô cùng lo lắng, nhưng Ô Vũ Thảo không chỉ hữu dụng với người mà Chim Chim cũng trúng chiêu, đứng ở trên bàn không tự chủ được lắc lư cái đầu: "Òm ọp òm ọp ~ khanh khách..." Có lúc còn lộn ngược ra sau.

Vương thái y đâm hai cây ngân châm lên cổ lấy lại sự tỉnh táo, đồng thời băng bó vết thương trên chân, cau mày nói:

"Tù Long Chướng xuất hiện mới hơn một trăm năm trước, sau đó lại mai danh ẩn tích, thậm chí phương pháp luyện chế thuốc còn không có bất kì sách nào ghi chép lại, ngay cả trong thực tế, đây là lần đầu tiên lão phu nhìn thấy, muốn giải độc nói thì dễ lắm..."

"Tình hình của Thái hậu nương nương bây giờ thế nào rồi?"

"Trước kia nghe đồn Tù Long Chướng sẽ nhanh chóng khiến người đau đến không muốn sống, mà khi chân sau bắt đầu tím thẫm, xuất hiện tình huống xuất huyết bên trong, càng ngày càng nghiêm trọng theo thời gian."

Vương thái y nhìn về phía bình phong bên cạnh, cau mày nói:

"Không biết là lời đồn nói dối, hay là thể trạng của Thái hậu nương nương có lực chống cự mạnh, mạch tượng khí huyết trước mắt rất hỗn loạn, nhưng không có dấu hiệu chuyển biến xấu, thậm chí lúc tốt lúc xấu, hẳn là thân thể đang tự phát độc, cũng không biết có thể chống cự được bao lâu..."

Dạ Kinh Đường và Vương thái y đều không cách nào cứu chữa, lòng không khỏi chùng xuống, băng bó vết thương trên chân xong, ngay lập tức đứng dậy, đi tới sau tấm bình phong, Vương phu nhân ở bên cạnh giường chăm sóc, Thái hậu nương nương thân mặc phượng bào nằm trên gối, lấy khăn mặt lau qua trán, nhìn khuôn mặt nàng trắng như tờ giấy mắt thường có thể thấy được sự suy yếu, đã lâm vào hôn mê.

Gương mặt Dạ Kinh Đường trong phút chốc tái nhợt, bởi vì Thái hậu cản đao cho hắn mới rơi vào cảnh ngộ này, sâu trong ánh mắt khó tránh khỏi sự áy náy và lo lắng.

Vương phu nhân ngầm thở dài, muốn nói hai câu, nhưng bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, chỉ lặng yên đứng dậy.

"Chít chít...."

Mặc dù Chim Chim thường xuyên bị Thái hậu dày vò, nhưng ăn của người ta cũng không ít, nhìn thấy tỷ tỷ mắt to biến thành bộ dạng này, cũng tỉnh táo thêm một chút, ngồi xổm trước mặt dùng cánh sờ lên tay.

Dạ Kinh Đường dùng mảnh vải, nắm chặt cổ tay Thái hậu nương nương để xem mạch, ngoại trừ lúc lạnh lúc nóng, cũng không nhìn ra cái gì.

Chưa từng nghĩ tới kết quả Thái hậu nương nương cầm vào bàn tay hắn.

"Ừm?"

Ánh mắt Dạ Kinh Đường vui mừng, vội vàng ngồi xuống nhẹ giọng thốt lên: "Thái hậu nương nương?"

Thái hậu nương nương lúc tỉnh lúc mê, trong tiềm thức không biết người trước mặt là ai, muốn an ủi một chút, nhưng không thể phản ứng gì.

Dạ Kinh Đường nhìn thật lâu, từ vui mừng chậm rãi trở thành buồn bã, đang im lặng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân:

Đạp đạp đạp...

"Sao ngươi ở đây?"

"Cô nương là..."

Dạ Kinh Đường nghe giọng của nữ tử này có chút quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ nổi là ai, để Vương phu nhân cẩn thận chăm sóc, bước nhanh ra ngoài cửa.

Trong sân, một đoàn người từ ngoài cửa đi nhanh đến, dẫn đầu là bổ khoái Hắc Nha, phía sau là Trương Cảnh Lâm cùng một nữ tử mặc y phục sa mỏng.

Trên đầu nữ tử buộc bím tóc nhỏ có phỉ thúy mã não hạt châu, làn da vô cùng trắng, khí chất không giống người ở Trung Nguyên.

Bình Luận (0)
Comment