Chương 736. Đừng Làm Bậy
“Chít chít!”
Ánh mắt Chim Chim sáng rực, rất không vui ra hiệu -- ngươi cho rằng Chim Chim đần hay sao? Tiết lộ ra ngoài chẳng phải mất lạc đà nướng rồi!
Sau đó lập tức vỗ cánh phạch một cái bay ra ngoài.
Thái hậu nương nương thấy vậy, cuối cùng an tâm một chút, lần nữa nằm lại gối, không vận chuyển pháp môn Dục Hỏa Đồ nữa, sau đó nhanh chóng hôn mê bất tỉnh... Bên cạnh Tẩy Long Trì, nóc phòng Dưỡng Tâm Điện bị đào ra một lỗ thủng.
Dạ Kinh Đường nằm an vị trên giường, cởi sạch áo lộ ra băng vải trên người, Đông Phương Ly Nhân thì ngồi bên cạnh, giúp Dạ Kinh Đường kéo cánh tay thoa thuốc, cùng thảo luận kế hoạch đi Tây Hải chư bộ.
Bởi vì Thái hậu nương nương sinh tử chưa rõ, tâm trạng hai người đều rất thấp, không vui cười đùa giỡn như ngày xưa, nhìn như là đôi vợ chồng nhỏ số khổ gặp đại nạn ôm nhau sưởi ấm.
Đông Phương Ly Nhân bị chuyện của Thái hậu làm cho tâm thần không yên, nhưng trong lòng làm sao lại không lo lắng thương thế của Dạ Kinh Đường.
Thấy ánh mắt Dạ Kinh Đường vô cùng kiềm chế, thậm chí có chút hoảng hốt, Đông Phương Ly Nhân cũng sợ thể xác và tinh thần của Dạ Kinh Đường mỏi mệt rồi xảy ra vấn đề, nên miễn cưỡng vui cười, lộ ra ý cười nhẹ nhõm:
“Được rồi. Mọi chuyện luôn có biện pháp giải quyết, ngươi là phúc tướng của bản vương, từ khi vào kinh thành đến nay chưa từng thất thủ, lần này còn có thể bị làm khó hay sao?”
Dạ Kinh Đường trải qua huyết chiến, gặp phải tình cảnh tuyệt vọng này, tinh thần xác thực đã sắp sụp mất, nhếch miệng cười, muốn nói cái gì lại suy nghĩ không rõ.
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy không khỏi nóng vội, ngẫm nghĩ, sau khi nhìn chung quanh vài lần, tiến về phía trước, nhếch nhếch cái cằm:
“Ừm. Hừ?”
“. . .”
Ánh mắt Dạ Kinh Đường giật giật, nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, ngẫm lại lắc đầu nói:
“Đừng làm bậy... ta nghỉ ngơi chút sẽ tốt.”
Đông Phương Ly Nhân cảm giác Dạ Kinh Đường như vậy sẽ không được nghỉ ngơi, dứt khoát ngồi thẳng lên một chút, cầm cánh tay băng vải của Dạ Kinh Đường nhẹ kéo, nhét vào trong vạt áo đầu rồng béo, sau đó tiến lên phía trước, chủ động ngậm lấy bờ môi hơi trắng bệch.
Ba ~
Dưới lòng bàn tay Dạ Kinh Đường là một mảnh mềm mại mượt mà, đầu ngón tay vô thức giật giật, sau khi im lặng một lát, dùng sức trên môi không kiềm chế nữa, ngược lại là thật sự phát tiết mấy phần.
Đông Phương Ly Nhân tách đôi môi ra, dùng tay áo xoa xoa gương mặt Dạ Kinh Đường, bốn mắt nhìn nhau:
“Hôm nay không trách ngươi, ngươi đã tận lực rồi. Thái hậu cát nhân ắt có thiên tướng...”
Khi đang thấp giọng thì thầm, ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng “Phốc phốc phốc ~”.
Dạ Kinh Đường đảo mắt nhìn lại, đã thấy Chim Chim lắc lắc ung dung bay tới, trên vuốt nắm lấy một tờ giấy vàng, xa xa đã bắt đầu:
“Chít chít chít chít ·····.”
Dạ Kinh Đường thấy Chim Chim mang Long Tượng Đồ tới, vội vàng nâng tay tiếp được, còn cau mày nói:
“Sao lại bỏ túi ra? Mang theo tờ Minh Long Đồ rêu rao khắp nơi, ngươi cũng không sợ bị người... hả? ! ! !” Lời nói dừng lại.
Dạ Kinh Đường cầm giấy vàng quan sát tỉ mỉ, phát hiện tạo hình lớn nhỏ đều như thế, nhưng đồ án “Quy Bối Tam Sơn” trên giấy, biến thành “Kim Phượng dục hỏa”, còn có vết máu.
Dạ Kinh Đường còn tưởng rằng tinh thần mình bất an đến hoa mắt nên đưa tay dụi mắt, sau đó mượn đèn đuốc nhìn kỹ -- vẫn là đồ án Kim Phượng dục hỏa...
“Đây chính là Long Tượng... rồng... đây là rồng sao?”
Đông Phương Ly Nhân đi đến trước mặt dò xét một chút, đáy mắt cũng hiện ra sự kinh ngạc, cẩn thận hồi tưởng thư tịch miêu tả Minh Long Đồ, đáy mắt lập tức hiện ra sự kinh ngạc:
“Đây là Dục Hỏa Đồ?”
Dạ Kinh Đường có chút mơ hồ nhìn chung quanh một chút, lại vỗ lên mặt mình, sau khi xác định không phải là mơ, nhìn về phía Chim Chim:
“Ngươi biến ra từ chỗ nào? Long Tượng Đồ của ta bị người ta đánh tráo?”
Đông Phương Ly Nhân cau mày nói: “Làm sao có thể, cầm Dục Hỏa Đồ đánh tráo Long Tượng Đồ, trừ phi não bị úng nước... chít chít, ngươi tìm được ở đâu?”
Chim Chim nâng cánh chỉ ra bên ngoài, sau đó lung la lung lay bay ra ngoài.
Dạ Kinh Đường thấy vậy, vội vàng cùng Đông Phương Ly Nhân đi theo, không quá một lát, đã đi tới đống đổ nát cạnh sơn trang.
Đống đổ nát này vốn là hành lang, nơi ban đầu Dạ Kinh Đường và Lục Tiệt Vân giao thủ, giữa tường đổ có không ít mảnh vụn quần áo, bởi vì thế cục chưa ổn định, không có ai tới thu thập.
Dạ Kinh Đường đi theo Chim Chim tiến vào giữa phế tích, có thể thấy được Chim Chim hạ xuống trước đống đá vụn, dùng cánh chỉ chỉ áo choàng rách dưới đó:
“Chít chít!”
“. . .”
Dạ Kinh Đường hơi sửng sốt một chút, tiếp theo khó tin nói:
“Thứ Lục Tiệt Vân luyện thật sự là Dục Hỏa Đồ? ! Ta nói hắn luyện gân xương da, tinh khí thần làm sao chỉ luyện một tờ... không đúng, nếu thật sự hắn có Dục Hỏa Đồ, sao lại trở nên không giống người không giống quỷ như vậy?”
Đông Phương Ly Nhân đối diện với tài sản ngoài ý muốn này, đáy lòng khá là kích động, hung hăng ôm Chim Chim vuốt ve ban thưởng, trả lời:
“Dục Hỏa Đồ chỉ có thể trị thương. Ngọc Cốt Đồ để thân thể sinh ra nhiễu loạn, cũng không phải tổn thương, hắn dùng Dục Hỏa Đồ chỉ làm xương cốt mau chóng mọc ra, mà không phải biến xương cốt thành không , luyện Dục Hỏa Đồ chỉ cần không chết tại chỗ, thì căn bản không chết được, chỉ cần học được, không sợ bất kỳ độc dược gì trên đời, thứ này có thể cứu Thái hậu nương nương.”
Dạ Kinh Đường nghe thấy lời này, trong lòng không khỏi vui vẻ vô cùng, quay người chạy xuống dưới núi, nhưng sau khi đi ra một đoạn, lại cau mày nói:
“Thái hậu nương nương phải tỉnh lại mới có thể luyện Dục Hỏa Đồ, bây giờ đang hôn mê, cầm thứ này tới cũng không có cách nào dùng được, mà không biết thời gian có đủ hay không....”
“Chuyện đi Tây Hải chư bộ vẫn phải gấp rút chuẩn bị, nếu như Thái hậu tỉnh thì để Thái hậu học Dục Hỏa Đồ, nếu như không tỉnh thì chí ít cũng có biện pháp chuẩn bị. Đánh thức người, dù sao cũng đơn giản hơn so với cắm đầu đi tìm thuốc giải nhiều... đúng, ngươi nhanh học Dục Hỏa Đồ, chữa trị vết thương trước.”
Dạ Kinh Đường cảm thấy tấm đồ này tới có chút ngoài ý muốn, cũng quên mất chuyện này, nghe vậy thì vừa đi vừa cầm Dục Hỏa Đồ, chăm chú cảm ngộ học tập...