Chương 737. Tiểu Vân Ly Lo Lắng
Bóng đêm dần sâu, đèn đuốc trong sân dưới núi sáng trưng, mấy đại phu tụ tập ở trong viện thương nghị đối sách, Dạ Kinh Đường thì đứng ở cổng, nhìn xem tình hình trong phòng.
Trong phòng thật nhiều người, Phạm Thanh Hòa chăm chú điều chế dược giải, Chim Chim có thể là bị đói bụng, đứng ở bên bàn nghiêng đầu nhìn bình bình lọ lọ, muốn lên nếm thử, nhưng không biết tỷ tỷ này nên không dám, cũng chỉ có thể không ngừng tỏ ra đáng yêu, ý đồ kích thích đối phương cho nó ăn.
Mà bên cạnh giường, Đông Phương Ly Nhân đứng chắp tay, trên gương mặt tràn đầy vẻ u sầu, khi thì im ắng thở dài một hơi.
Vương phu nhân ngồi dựa vào đầu giường, trong ngực ôm Thái hậu nương nương hơi thở mong manh, nhẹ nhàng kêu gọi:
“Thái hậu nương nương? Thái hậu nương nương?'
Tuyền Cơ Chân Nhân thì ngồi ở bên cạnh, trong tay bưng một bát cháo dinh dưỡng, sau khi dùng thìa thổi thổi, đưa tới bên môi trắng bệch của Thái hậu nương nương, có thể nhìn thấy cổ họng Thái hậu nuốt theo bản năng, nhưng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Dạ Kinh Đường yên lặng dò xét, sau khi chờ đợi không biết bao lâu, Phạm Thanh Hòa ngồi trong phòng, bưng một bát thuốc cùng mấy gói thuốc bột được gói kỹ, đứng dậy đi tới trước mặt:
“Đây là Hóa Ứ Tán, sáng một lần tối một lần dùng nước ấm hoà thuốc vào nước, có hiệu quả trị nội thương.”
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy thì quay người trở lại, đi đến trước mặt tiếp nhận chén thuốc:
“Làm phiền Phạm cô nương. Phạm cô nương là ngoại sứ Đông Minh bộ, đường xa mà đến bản vương chưa làm tròn đạo nghĩa chủ nhà, ngược lại để cô nương bận trước bận sau, thật sự hổ thẹn, đợi chút nữa ta để sư tôn sắp xếp chỗ ở cho cô nương...”
“Không cần!”
Phạm Thanh Hòa vất vả lắm mới trốn ra từ phòng giam, cũng không muốn bị yêu nữ bắt lại, giơ tay lên nói:
“Ta ở cách vách là được rồi, có biến cũng có thể kịp thời giúp đỡ.”
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy cũng không khách sáo, lại hỏi:
“Chỉ cần Thái hậu nương nương tỉnh lại, thì nhất định có thể chữa khỏi, nếu như cho thuốc vào trong cháo...”
Phạm Thanh Hòa lắc đầu: “Biện pháp kéo người tỉnh lại từ trong hôn mê còn nhiều. Nhưng tình trạng thân thể của Thái hậu nương nương không lạc quan, căn bản không chịu được giày vò, hạ thuốc mạnh sẽ chỉ hoàn toàn ngược lại, trước mắt vẫn có thể ăn cháo từ từ bồi bổ, chờ thân thể hồi phục một chút lại xem tình hình.”
Đông Phương Ly Nhân âm thầm thở dài, đưa mắt nhìn Phạm Thanh Hòa, mới thổi thổi chén thuốc, lại tự mình nếm một chút, xác định không có vấn đề gì đưa cho Dạ Kinh Đường:
“Ngươi vừa trải qua huyết chiến, thân thể hao tổn quá lớn, dùng thuốc xong thì trở về phòng dưỡng thương đi, nơi này có ta và sư tôn là được rồi.”
Dạ Kinh Đường tiếp nhận chén thuốc uống một hơi cạn sạch, nghĩ nghĩ, ôm Đông Phương Ly Nhân một chút, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng:
“Điện hạ cũng sớm nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì thì kịp thời gọi ta.”
Đông Phương Ly Nhân thấy bên cạnh có người, vốn định kháng cự, nhưng trong lòng thực sự không nỡ, đành giơ tay lên vỗ lưng Dạ Kinh Đường:
“Bản vương tự biết lượng sức mình, đi nghỉ ngơi đi.” Sau đó mới tách ra trở về phòng.
Dạ Kinh Đường tiêu hao công lực rất lớn lại bị cả nội thương lẫn ngoại thương, sống đến bây giờ đơn thuần là dựa vào ý chí và nghị lực, sau khi từ trong viện đi ra ngoài, dùng tay đỡ vách tường vuốt nhẹ cái trán, sau đó đi về hướng sơn trang.
Tới gần đêm khuya, hỗn loạn trong ngoài sơn trang mới lắng lại, lúc đầu cung nữ và cấm quân tán loạn khắp nơi, sau khi độc dược tan hết, lâm vào trạng thái mệt mỏi kiệt sức, phòng vệ xung quanh sơn trang do cấm quân từ kinh thành tới tiếp nhận.
Dạ Kinh Đường đi qua khu nhà ở, còn chưa đến cổng sơn trang, đã thấy ba bóng người, đi qua đi lại ngoài cổng lớn của sơn trang, sau khi nhìn thấy hắn thì đầy mắt lo lắng chạy tới:
“Kinh Đường!”
“Kinh Đường ca ca...”
Chiết Vân Ly ở trong thành phát hiện tình hình không đúng, trước tiên chạy tới hoàng thành, nhưng chờ tới lúc liên lạc được với Lạc Ngưng và Bùi Tương Quân, cùng đuổi tới Ngọc Đàm Sơn Trang, nhiễu sự đã kết thúc, bên trong quá hỗn loạn, quân lính phong tỏa xung quanh, các nàng cũng không dám tùy tiện xông vào, đến khi nãy khôi phục lại trật tự, mới tiến đến báo nha môn.
Chiều nay khi Lạc Ngưng và Bùi Tương Quân từ biệt Dạ Kinh Đường, Dạ Kinh Đường còn bình yên vô sự nhàn nhã hôn môi sờ dưa hấu, mà khi gặp lại sắc mặt Dạ Kinh Đường đã nhợt nhạt, bộ dáng cô đơn, tương phản lớn đến mức giống như biến thành người khác, các nàng là người bên gối, trong lòng sao có thể không lo lắng.
Nhìn thấy trên tay, trên vai, trên chân Dạ Kinh Đường đều có vết băng bó, Lạc Ngưng gấp gáp đến mức nước mắt sắp tuôn ra, muốn chạy lên giữ chặt tay Dạ Kinh Đường đánh hắn một cái, lại sợ Vân Ly phát giác ra điểm không đúng, có chút do dự.
Kết quả vừa chần chờ một lát, cái bóng bên cạnh đã phi lên.
“Kinh Đường ca ca!”
Tiểu hiệp nữ Chiết Vân Ly nhìn thấy Dạ Kinh Đường bị đánh thành dạng này, cũng lo lắm không chịu được, vượt qua hai trưởng bối đi đến trước mặt Dạ Kinh Đường, cũng không lo có bị sư nương đánh đòn hay không, nắm chặt tay Dạ Kinh Đường lo lắng nói:
“Vừa rồi làm muội sợ muốn chết, muội còn tưởng rằng huynh trúng kế bị người khác chơi đểu... đều tại muội không tốt, vào theo dõi lại quên kiểm tra thùng gỗ, nếu sớm phát hiện, đã không bị những người kia tính kế... huynh bị thương như thế nào? Có đáng ngại hay không?”