Chương 738. Lạc Ngưng Lo Lắng
Khi Chiết Vân Ly đang nói chuyện, vén tay áo Dạ Kinh Đường lên dò xét, lại muốn giật cổ áo ra nhìn, giống như tiểu sư muội lo lắng cho sư huynh.
“Ách....”
Trong lòng Dạ Kinh Đường rất cảm động, nhưng bây giờ không dám động chút nào.
Khóe mắt vụng trộm nhìn lại – Ngưng nhi lúc đầu đầy lo lắng, nhưng nhìn thấy hình ảnh trước mắt, khóe miệng hơi méo, mặt cũng xanh, nhưng ngay sau đó lại hóa thành lo lắng, còn có chút tủi thân.
Bùi Tương Quân dù lo lắng vạn phần, cũng bị cảnh này cho làm cho sững người một chút, nàng và Lạc Ngưng đứng đây lại bị đồ đệ của Ngưng Nhi nhanh chân đến trước, nàng cũng không thể tự hạ bối phận, cùng Vân Ly đi hỏi han ân cần, lập tức chỉ có thể ra dáng trưởng bối, đứng trước mặt Lạc Ngưng, nhìn một đôi trai tài gái sắc trẻ tuổi đầy phức tạp.
Dạ Kinh Đường tay chân bị động, cũng không thể đẩy Tiểu Vân Ly đầy ân cần ra, chỉ đưa tay xoa đầu Vân Ly, an ủi:
“Yên tâm, ta không sao, đi vào đi.”
Chiết Vân Ly kiểm tra nửa ngày, càng xem thấy thương thế càng nhiều, cũng không dám để Dạ Kinh Đường đứng đây, nên rất tri kỷ vịn tay hắn đi vào trong:
“Lục Tiệt Vân điên rồi phải không? Muội nghĩ mãi mà không rõ, hắn dựa vào cái gì dám mang người tới đây hành thích...”
“Đoán chừng không còn sống lâu nữa, tới đánh cược một lần...”
Lạc Ngưng và Bùi Tương Quân chen miệng không lọt, mắt thấy Chiết Vân Ly muốn cùng Dạ Kinh Đường chạy vào trong sơn trang, Lạc Ngưng tiến lên trước nói:
“Nơi này là hành cung của Thiên tử, chúng ta đi vào không quá phù hợp. Huynh cũng bị thương, bây giờ còn chưa thể về nhà?”
Trong sơn trang hỗn loạn, thực sự không tiện, Dạ Kinh Đường thấy vậy thì dừng chân lại, nói khẽ:
“Lục Tiệt Vân dẫn người tới giết, dùng kỳ độc Tù Long Chướng, đã ngộ thương Thái hậu nương nương, tình hình bây giờ không ổn. Có khả năng ta phải lập tức đi Lương Châu một chuyến...”
“Hả?”
Bùi Tương Quân nghe nói như thế, lập tức có chút gấp gáp, quay nhìn, nhỏ giọng nói:
“Ngươi cũng bị thương thành bộ dạng này, còn để ngươi ra ngoài? Coi như ngươi có bản lĩnh, triều đình cũng không thể dùng đến chết...”
Dạ Kinh Đường hơi nâng tay, tiến đến trước mặt hai người nói nhỏ vài câu, nói ra chuyện Dục Hỏa Đồ.
Hai người nghe thấy chuyện này, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra - có Dục Hỏa Đồ, vậy không sợ lưu lại mầm bệnh, xác thực không có gì đáng ngại.
Nhưng Dục Hỏa Đồ cũng không phải chỉ nhìn một chút là lập tức liền sinh long hoạt hổ, Bùi Tương Quân nghĩ nghĩ:
“Thế cục bây giờ loạn như vậy, ngươi lại đứng ở đầu sóng ngọn gió, không được tĩnh dưỡng đã xuất phát quá nguy hiểm. Ta trở về liên lạc với ngươi, cùng ngươi hộ giá, Hồng Hoa Lâu to như vậy, cũng không thể để thiếu chủ như ngươi đơn thương độc mã đi ra giang hồ...”
Dạ Kinh Đường chưa từng tới quan ngoại, cũng không thể lập tức dẫn Thái hậu đi, đối với chuyện này cũng không cự tuyệt:
“Liên lạc với phân đường ở Lương châu, sớm nghe ngóng tin tức, chủ yếu là Hồng Sơn trại, đến lúc đó có thể sẽ dùng tới.”
Bùi Tương Quân khẽ gật đầu, không nửa phần trì hoãn, quay người bước nhanh ra ngoài.
Lạc Ngưng nghe thấy Dạ Kinh Đường muốn chạy tới Lương Châu, biểu cảm tự nhiên có chút phức tạp, nhìn Dạ Kinh Đường một chút, muốn nói lại thôi.
Dạ Kinh Đường thấy vậy, lại lấy ra một lệnh bài từ bên hông, đưa cho Vân Ly: “Tình huống bên ngoài rất loạn, muội đi theo Tam Nương, có chuyện gì thì tùy thời liên lạc với ta. Ta và sư nương muội phải thương lượng hành trình một chút.”
“Vâng.”
Chiết Vân Ly không nghi ngờ gì, nhận lấy lệnh bài, liền chạy đi cùng Tam Nương.
Lạc Ngưng chờ cho đến khi Chiết Vân Ly và Bùi Tam Nương biến mất trong tầm mắt, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng đi đến trước mặt, giống như Vân Ly vịn tay Dạ Kinh Đường, tiến vào cổng lớn sơn trang:
“Ngươi bị thương như thế nào? Vừa rồi đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Yến Vương thế tử bị điên sao”
Khắp nơi trong sơn trang có thể thấy được cấm quân cùng cung nữ đi lại. Lạc Ngưng cũng không tiện nói lung tung, chỉ nghe Dạ Kinh Đường kể lại những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong sơn trang.
Chờ đi đến một gian phòng còn nguyên vẹn, sau khi đóng cửa lại, Lạc Ngưng mới đỡ Dạ Kinh Đường nằm lên giường, hơi nổi nóng:
“Ngươi làm việc cho triều đình có cần phải liều mạng như vậy không?”
Dạ Kinh Đường đụng phải gối, cả người lập tức không muốn động, đối mặt với sự dạy dỗ của thê tử, nhẹ nhàng đáp:
“Gặp phải chuyện này, ai cũng không có cách nào khác, cũng không phải ta muốn trên lưỡi đao liếm máu...”
Lạc Ngưng rất hiền thục giúp cởi giày, lại cởi vạt áo Dạ Kinh Đường xem xét thương thế:
“Sớm biết vậy nên trực tiếp đưa ngươi về Bình Thiên Giáo. Trước kia ngươi đã nói chỉ là người giang hồ, hai bên đều giúp, kết quả chuyện của Bình Thiên Giáo huynh không để ý, chuyện của triều đình lại đánh cược tính mạng đi liều. Ngươi tiếp tục đấu nữa, thì nên vào Tây Cung làm hoàng hậu...”
Dạ Kinh Đường tựa đầu trên gối, ánh mắt bất đắc dĩ:
“Kẻ thù ra tay, mật thất dưới Thừa An điện cũng mở ra, sao lại không ảnh hưởng. Nếu ta tay chân lanh lẹ làm xong mọi chuyện trong hai ngày, không phải muội sẽ lập tức trở về...”
“Ta không quay về còn có thể thế nào? Huynh bị thương thành bộ dạng này còn chạy đi Lương Châu, Bình Nhi ngồi xổm ở nhà làm tai mắt nên ta không có lý do để đi theo ngươi, còn không bằng về Nam Tiêu Sơn ở...”