Chương 741. Đến Lương Châu!
Hè qua thu đến, bước vào tháng tám, thời tiết đang lạnh dần, trên đường chính, thương đội đi tới đi lui nhiều gấp mấy lần so với những ngày hè nắng chói chang.
Trên vùng đồng bằng rộng lớn ở Tây Bắc Vân Châu, trái phải đều là màu vàng của những bông lúa, con đường chính thẳng tắp dẫn về phía Tây Bắc xa xôi, cơn gió nhẹ tạo nên những gợn sóng màu vàng trên cánh đồng lúa, và làm lục lạc trên cổ lạc đà rung lên.
Đinh linh linh ~~ đinh linh linh ~~
Trên con đường chính, những chiếc xe ngựa chở theo tơ lụa của thương đội đang đi nhanh về phía trước, hơn mười tên tiêu sư đi xung quanh xe, phía sau đó nữa là mấy chiếc xe ngựa khác, có lúc màn che của xe được vén lên, lộ ra khuôn mặt của các cô nương đang ngồi trong xe, những tiếng nói xì xầm từ trong xe truyền đến: “Phía trước chính là Vũ Quan phải không? Ta vẫn hay thấy nó trên bản đồ, nhưng đây là lần đầu tiên ta đến nơi này. Lần trước Phạm cô nương vào quan ải, là đi nơi này?”
“Đúng vậy, bây giờ hai nước đã thông thương, tất cả thương đội đều đi từ Lương Châu và Yến Châu, bên Nhai Châu kia có quá nhiều núi non, lần trước ta đi một mình đến đây là đi từ nơi đó qua……”
“Chít chít chít……”
“Ngươi kêu chít cái gì? Đã ăn hai hộp thịt khô, mập như quả bóng rồi.”
“Chít……”
Trong chiếc xe ngựa cuối cùng, cả người Dạ Kinh Đường vẫn quấn băng kín mít, ngồi xếp bằng trên chiếc giường nhỏ, sau khi ngồi thiền vận công được một lúc thì nghỉ giữa chừng, vén tấm màn xe lên, nhìn về phía vùng quê mình đã từng đi qua một lần.
Vì tình hình của Thái Hậu rất gấp, triều đình không dám chậm trễ, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi vụ hỗn loạn ở Ngọc Đàm Sơn Trang chấm dứt, Đông Phương Ly Nhân đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe rồi nhanh chóng rời đi, đi về phía quan ngoại ở Tây Bắc cách đó ngàn dặm.
Đường thủy ở Đại Ngụy rất thông thoáng, nhưng ngoại trừ Lương Châu và Sa Châu, chỉ có một con đường thủy, lại ngược dòng nước nên rất khó đi, có rất ít người buôn bán đi trên đường thủy, vì thế cũng dẫn đến đa số thế lực giang hồ ở dưới chót của các châu khác vận chuyển bằng thuyền, mà Lương Châu lại là đoàn ngựa thồ, Dạ Kinh Đường muốn trở về quê cũ, lúc đến cũng như lúc đi, dẫn theo đoàn xe đi đường bộ.
Hắn và Thái Hậu ra ngoài, tất nhiên không thể công khai cho thiên hạ biết, vì thế đội ngũ cải trang làm thương đội, nhìn thì mang rất nhiều hàng hóa, nhưng tất cả là lụa tơ tằm nên cũng không có gì nặng nề, có thể duy trì được tốc độ.
Người của thương đội có rất nhiều, giả làm tiêu sư xa long đi trước là Thương Tiệm Ly, ông già tiêu sư Dương Triều bởi vì đã quen thuộc tuyến đường này nên đi phía trước dẫn đường; ở giữa là vài tên tổng bộ Hắc Nha; sau cùng là Phạm Thanh Hòa dẫn theo đám người, ông lão Khương, lão Cửu của Đông Minh bộ.
Tam Nương mất cả đêm sai người đi chuẩn bị cũng không kịp, vì thế đầu tiên ở Vân An đợi đám người Tống Trì chạy đến; Ngưng Nhi phải báo cho Bình Thiên giáo chủ một tiếng, tới kinh thành cùng với Tam Nương, đến lúc đó tụ họp lại ở Hồng Hà Trấn cùng nhau xuất quan.
Còn Toàn Cơ Chân Nhân, vì tình trạng cơ thể của Nữ Đế không được tốt, không thể tùy ý rời đi, có lẽ phải mất một thời gian mới có thể đến đây giúp đỡ.
Đông Phương Ly Nhân đi theo làm khâm sai đại thần, dù sao cũng sẽ gặp nhóm thế lực triều đình Lương Vương hoặc Bắc Lương, rất có thể thân phận của Dạ Kinh Đường không giấu được, vào lúc quan trọng cũng phải nhờ Đông Phương Ly Nhân đứng ra nói một câu.
Thương đội bắt đầu đi từ Vân An, chớp mắt đã đi được năm ngày, chờ qua Vũ Quan thì không còn con đường chính và tiếp viện của các thành trấn, chào đón đội ngũ là cánh đồng hoang vu dài hơn hai trăm dặm, sau đó đến địa hình của Lương Châu, đường sẽ càng ngày càng khó đi, tốc độ tiến về phía trước cũng sẽ chậm lại.
Dạ Kinh Đường nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần, rồi liếc nhìn chiếc xe ngựa bên kia, trong mắt hiện lên nét buồn rầu.
Thái Hậu Nương Nương thay y phục của một phu nhân, nằm thẳng trên một chiếc giường nhỏ ở thung xe, từ đầu đến cuối vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại; Hồng Ngọc châu tròn ngọc sáng thì ngồi quỳ gối ở bên cạnh, bởi vì cùng lúc phải chăm sóc cho hai người bị bệnh quá lâu nên mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Mấy ngày hôm nay, cứ cách một canh giờ Phạn Thanh Hòa sẽ lại tới kiểm tra, cơ thể Thái Hậu Nương Nương ổn định hơn dự đoán, nhưng độc tố trong cơ thể vẫn không biến mất, cơ thể mỗi ngày chỉ sống bằng mấy ngụm cháo loãng, mắt thường có thể thấy nàng đang dần gầy ốm đi, không biết còn chịu đựng được bao lâu.
Nếu tình trạng liên tục xuống dốc như thế này, khả năng còn chưa đi hết Lương Châu, Thái Hậu Nương Nương cũng đã ra đi.
Mấy hôm nay Dạ Kinh Đường dùng Dục Hỏa Đồ và các vị thuốc bổ để tắm, không bước chân ra khỏi cửa để điều trị vết thương, ngoại thương đã lành, nội thương cũng đỡ hơn rất nhiều, chậm nhất hơn mười ngày nữa là có thể hoàn toàn bình phục như ban đầu, nhìn thấy Thái Hậu Nương Nương không có chút chuyển biến tốt nào, còn ngày càng tệ hơn, trong lòng không thể nào vui vẻ được.