Chương 742. Ra Ngoài Hóng Gió
Dạ Kinh Đường ngồi trên chiếc giường nhỏ thất thần một lúc lâu thì đoàn xe đã đến Trấn Võ Quan.
Hắn sợ trong đội ngũ tiêu sư vừa mới cải trang này không có kinh nghiệm, không mang đủ đồ dùng sẽ không thể ra khỏi cánh đồng hoang vu này được, vì vậy đứng dậy cầm lấy bội đao, đi ra thung xe.
Lọc cọc lọc cọc ——
“Bánh bao……”
“Đích thực là đùi cừu nướng của Lương Châu, qua thôn này không có quán như thế nữa đâu.”
Trấn Võ Quan là thị trấn lớn cuối cùng ở Tây Bắc Vân Châu, đây là nơi tất cả thương đội của hai châu qua lại, bởi vì phong tục của người dân Lương Châu hà khắc quá mức, người không có bản lĩnh thì không dám đi, vì thế những người chờ được thuê để dẫn đường trên trấn cũng rất nhiều.
Dạ Kinh Đường xuống xe ngựa, đúng lúc nhìn thấy Đại Ngây Ngốc cải trang thành nam nhân vận bạch y, dẫn theo Phạm Thanh Hòa với vẻ đẹp kỳ lạ bước xuống xe.
Chim Chim vội vàng vỗ cánh, nhìn quán nướng đằng xa, thoạt nhìn hình như là thèm hương vị quê nhà.
Thấy Dạ Kinh Đường đi ra, Đông Phương Ly Nhân vốn đang thản nhiên bình tĩnh thoáng chốc giật mình, vội vàng chạy tới đỡ lấy cánh tay của hắn, nhíu mày nói: “Ngươi ra đây làm gì?”
“Ngồi trong xe nhiều ngày như vậy, đau nhức khắp người nên ra ngoài một chút.”
Dạ Kinh Đường khẽ cười, rồi dẫn theo Đông Phương Ly Nhân đến trước thương đội, ra lệnh nói: “Lão Dương, ngươi đi kiểm tra, chuẩn bị đầy đủ nước để mang theo, đi qua Võ Quan không có con sông nào, lần trước ta ở đây suýt chút nữa bị khát chết.”
“Thiếu đông gia yên tâm, lần này tôi mang theo cả một xe nước……”
“Mang theo một chiếc xe thì có ích lợi gì, mua nhiều túi đựng nước một chút, dựa theo số đầu người chuẩn bị đủ trong ba ngày……”
“Có ngay……”
Đông Phương Ly Nhân lúc đầu còn đỡ cánh tay Dạ Kinh Đường, nhưng dáng người nàng rất cao lại cải trang thành công tử, trong lúc nhất thời thu hút không ít ánh mắt kỳ lạ của người qua đường, vì thế nàng nhanh chóng rút tay đứng thẳng lại, ra dáng chủ của thương đội, nhìn ngắm phong cảnh xung quanh đường phố.
Khi Phạm Thanh Hòa gặp Dạ Kinh Đường, Dạ Kinh Đường đã là nhân vật lớn của triều đình, không biết rõ về quá khứ của Dạ Kinh Đường, thấy Dạ Kinh Đường đi lại xung quanh thương đội, thông thạo việc kiểm tra những người không chuẩn bị, đi đến trước mặt tò mò nói: “ Chắc khi trước Dạ công tử hay đi áp tiêu?”
“Ha ha, trước tháng tư ta vẫn luôn là tiêu sư, đã đi hết Lương Châu, chỉ tiếc cha nuôi không cho phép nên chưa ra ngoài quan ải.”
Dạ Kinh Đường kiểm tra một lát, rồi lại đi đến sạp hàng bên đường, mua mấy phần đùi cừu nướng, dò hỏi: “Từ đây cách Bắc Lương rất xa, không có tin tức của Hồng Hà Trấn, tin đồn nghe được cũng không nhiều lắm. Tình hình bên kia giang hồ thế nào, có nhân vật lợi hại nào hay không?”
Đông Phương Ly Nhân lôi Chim Chim đang muốn nhảy vào bếp, nói chen vào: “Đất đai và người dân của Bắc Lương không ít hơn Đại Ngụy, tất nhiên cũng nhiều cao thủ. Tuy nhiên ' Đệ nhất thiên hạ’ chỉ có một, Thành Phụng Quan ở hai triều nam bắc đều được công nhận là vô địch, những năm cuối của triều đại trước Bắc Lương còn muốn đưa Thành Phụng Quan làm trụ cột của Bắc Lương, kết quả Thành Phụng Quan đi biên giới Thiên Nam Hải, rõ ràng không quan tâm đến thái độ của hai triều đình.”
Phạm Thanh Hòa là ' Bắc Lương Đạo Thánh ', hiểu biết về giang hồ Bắc Lương nhiều hơn so với Đông Phương Ly Nhân, nói tiếp: “Thật ra người thống trị tất cả giang hồ ở hai triều nam bắc là ' mười đại tông sư ', cách nói này bắt đầu từ triều đình Đại Lương; Thành Phụng Quan xem như trường hợp đặc biệt, bởi vì thật sự rất quá đáng, không thể nào đặt mình ngang bằng với thuộc hạ, mới có thể một mình chiếm lấy quyền lực, cũng giống như hoàng đế Đại Ngô khai quốc hơn một ngàn năm trước.”
“Chỉ cần bỏ qua Thành Phụng Quan, vị trí hai triều nam bắc giống nhau như đúc, tất cả mười đại tông sư từ xưa đến nay chưa từng thay đổi quá lớn.”
Dạ Kinh Đường gật đầu, tò mò hỏi: “Mười đại tông sư Bắc Lương so với Đại Ngụy kia biên giới thì ai lợi hại hơn?”
Phạm Thanh Hòa lắc đầu nói: “Cái này rất khó nói. Cách gọi của Bắc Lương và Đại Ngụy không giống nhau, đại tông sư thì gọi là đại tông sư, với lục đại võ khôi thì là một, trước đó có nhị thánh cùng cấp, xưng là “Bắc Lương Tứ Thánh” và “Đạo Thánh Y Thánh” gì đó không cùng một khái niệm. Thiên hạ đệ nhất ở Đại Ngụy này, bỏ qua Thành Phụng Quan mà nói, Bắc Lương chắc sẽ mạnh hơn một chút.”
Đông Phương Ly Nhân là thân vương Đại Ngụy, tất nhiên không thích lời này liền phản bác ngay: “Ta cảm thấy Bắc Lương không thể so bì với Đại Ngụy. Quốc sư Lữ Thái Thanh hàng năm canh giữ ở biên cương phía Bắc, Bắc Lương Tứ Thánh không một người nào dám bước nửa bước vào Đại Ngụy, đặc biệt là người gọi là Tả Hiền Vương Lý Giản, bản lĩnh không lớn khẩu khí cũng không ngông cuồng, kết quả quốc sư mời hắn đến Nhai Sơn luận đạo, chờ mấy năm cũng không thấy hắn đến cửa.”