Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 744 - Chương 744 - Tào A Ninh Thoát

Chương 744 - Tào A Ninh Thoát
Chương 744 - Tào A Ninh Thoát

Chương 744. Tào A Ninh Thoát

Dạ Kinh Đường trong mắt tràn đầy kinh ngạc lẫn vui mừng, vội vàng nhảy vào thung xe, nâng Thái Hậu Nương Nương trong miệng lấp đầy bánh ngọt dậy, nói cũng nói không rõ, bưng đến ly nước bên cạnh: “Đừng vội đừng vội, ăn từ từ, ta biết nương nương đói lắm.”

Đông Phương Ly Nhân cũng đi đến trước mặt, khẽ vuốt sau lưng Thái Hậu Nương Nương: “Coi chừng nghẹn. Hồng Ngọc, nhanh đi chuẩn bị chút cháo loãng.”

Thái Hậu Nương Nương bị hai người kẹp ở giữa hỏi han ân cần, nhìn thấy mấy ánh mắt quan tâm, trong lòng thực sự xấu hổ.

Nhưng nghe thấy chuẩn bị cháo loãng, dưới sự thúc đẩy mãnh liệt của cơn thèm ăn, câu đầu tiên Thái Hậu Nương Nương nói vẫn là: “Khụ, bên ngoài là thứ gì? Mùi thơm quá.”

Phạm Thanh Hòa đến trước mặt nàng, nghiêm túc nói: “Thái Hậu bệnh nặng mới tỉnh, không được ăn nhiều dầu muối, uống mấy ngày cháo nuôi dưỡng bao tử trước. Tất cả các ngươi ra ngoài đi, đừng đứng vây quanh nơi này.”

Dạ Kinh Đường thấy thế nhanh chóng đứng dậy rời khỏi thùng xe, còn ngoảnh ra bên ngoài chu đáo nói: “Kéo thung xe ra bên ngoài thị trấn, đừng để cho vị dầu khói truyền tới……”

Thái Hậu Nương Nương biết tất cả mọi người không cho nàng ngửi một hơi, ánh mắt có chút buồn tủi, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải nghe lời Phạm Thanh Hòa cản trở ngoan ngoãn dựa vào trên thung xe, chờ tiếp tục uống cháo……

Một bên khác, trung tâm Lương Châu.

Giữa buổi trưa rằm tháng tám, mặt trời vẫn nóng như lửa thiêu đốt những bộ xương hoang trên sa mạc.

Khung cảnh cuối tầm nhìn bị méo mó do hơi nóng bốc lên, phóng tầm mắt ra xa, ngoại trừ một khúc xương trắng có tay phải chỉ về phía Tây Bắc treo trên đường, còn lại khó có thể tìm thấy một nửa sinh vật còn sống.

Dùng xương trắng làm bản đồ chỉ đường chỉ có duy nhất ở Lương Châu, là xác chết của bọn cướp ngựa, treo cổ lên cọc gỗ cũng có, các bang phái lớn sẽ treo lên một mảnh da người đã phơi khô, mặt trên còn có một ít dây màu, xa xa nhìn lại giống như lá cờ đầy màu sắc tung bay trong gió.

Lộc cộc, lộc cộc.

“Cha ——”

Dưới ánh nắng chói chang, sáu con ngựa phi nhanh đến từ phía chân trời, trên sa mạc không có đường cũng không thể phân biệt được chúng từ nơi nào đến, nhưng trong nháy mắt đã tới bảng chỉ đường làm bằng xương trắng.

Người dẫn ngựa đi ở đằng trước, Tào A Ninh đội một chiếc nón rộng vành trên đầu, ăn mặc giống đao khách Tây Bắc, giơ tay ra hiệu đi về phía tay phải của bộ xương trắng bị dây thừng treo lơ lửng: “Đi dọc theo bảng chỉ đường phía trước khoảng mười dặm có thể tìm thấy thành trấn, Hắc Kỳ Bang của Hồ đương gia hiện giờ đang ở đâu…?”

Đi phía sau Tào A Ninh là đại đệ tử của Hứa Thiên Ứng và nhị đệ tử Đường Ngọc Đan của Lục Tiệt Vân, phía sau ba người này là tùy tùng đã theo Tào A Ninh mười năm.

Tin tức Lục Tiệt Vân chết đã lan truyền khắp giang hồ, Hứa Thiên Ứng là đệ tử chân truyền, bởi vì trước kia là phó chỉ huy Yến Châu, sư phụ đã chết, hắn tự nhiên trở thành bá chủ mới của Yến Châu, trước mắt bát khôi thiếu một người, danh hào này nghiễm nhiên cũng thành của hắn.

Điều này nghe có vẻ là tin tức tốt, nhưng đối với người trong giang hồ mà nói thật ra không khác gì bùa đòi mạng.

Trong lịch sử, sau khi lão võ khôi chết, dựa vào ' Thuận vị ' đạt được danh hào võ nhân bát khôi, hiếm ai có thể sống quá ba năm, hơn nữa vĩnh viễn bị người ta mắng là hữu danh vô thực, bát khôi đã chết trực tiếp bị xóa tên trở thành trò cười của giang hồ, cũng chả phải là chuyện gì tốt.

Vì thế đám người Hứa Thiên Ứng ngay cả Yến Châu cũng chưa trở về, đồng thời đắc tội chết với Yến Vương và triều đình càng không dám về, sau khi rời khỏi Vân An thì họ lập tức chạy đến nơi này.

Lúc này, đứng dưới bảng chỉ đường xương trắng, nhìn Đại Ngụy và các châu khác không hoàn toàn là một cảnh tượng hoang vu, thậm chí Đường Ngọc Đan hỏi một câu hơi ngây thơ: “Giang hồ Lương Châu công khai táo bạo lột da róc xương còn treo ở ven đường như vậy, không sợ quan phủ đến kiếm chuyện hay sao?”

Lời này phát ra từ miệng của một người trong giang hồ, hơi buồn cười, nhưng cũng thể trách Đường Ngọc Đan.

Ở các châu khác, ma đầu trên giang hồ có hung ác đến cỡ nào, giết người đốt nhà cũng làm trong tối, không giống như ở Lương Châu, công khai táo bạo treo chứng cứ phạm tội trước cửa nhà làm dấu chỉ đường, sợ quan phủ không thể tìm đến hang ổ của mình.

Tào A Ninh khẽ kẹp bụng ngựa, mang theo năm người chạy về hướng Tây Bắc, trên đường khẽ cười đáp: “Lương Châu Sa Châu cộng lại, đất đai chỉ bằng một phần ba của Đại Ngụy, dân chúng cũng không bằng một nửa của Giang Châu, bình thường rời khỏi thành trấn, vài trăm dặm cũng không có người, bọn cướp ngựa qua lại như gió, triều đình làm sao có đủ người để mà quản những chuyện này?”

“Bình thường chia các khu vực này cho các nơi có đoàn ngựa thồ của địa phương, quan phủ ngầm đồng ý thu lộ phí qua đường, làm ăn mờ ám, đoàn ngựa thồ tự phụ trách giữ gìn luật pháp trong địa bàn của mình, thậm chí có một vài người đứng đầu đoàn ngựa thồ còn có chức quan huyện úy ở huyện nha.”

Bình Luận (0)
Comment