Chương 745. Thất Lễ
Hứa Thiên Ứng nói: “Đuổi hổ nuốt sói, lấy man rợ trị man rợ, biện pháp này không khác gì nuôi trùng. Chả trách Lương Châu nghèo khổ như thế mà cao thủ nhiều như mây không thua Thiên Nam Yến Châu.”
“Đúng vậy. Giống như Liễu Thiên Sanh, Tưởng Trát Hổ, Dạ Kinh Đường, đều luyện ra từ cổ vương Lương Châu, tất cả không ngoại trừ xuất thân đều không được tốt lắm, thậm chí sinh ra ngay trong con mương, không phải là trẻ mồ côi thì cũng mang mối thù đẫm máu.”
“Khi chúng ta còn đang bắt đầu học nghệ, người ta đã hối hả ngược xuôi giết mấy chục mạng người, sự cảnh giác và tính tàn nhẫn từ nhỏ, người giang hồ ở nơi khác không thể nào sánh được, nghe nói từ trước đến nay vào ban đêm, Đại Diêm Vương lúc đi ngủ đao không bao giờ rời người, mắt luôn mở một con……”
Đường Ngọc Đan từ lúc còn sống ở kinh thành ra đến đây, luôn tin tưởng lời nói của Tào A Ninh không chút nghi hoặc, nghe xong lại dò hỏi: “ Hắc Kỳ Bang này ở nơi khác tiếng tăm ra sao, thế lực ở Lương Châu hình như rất lớn, sau lưng có người nào?”
“Hắc Kỳ Bang không phải thế lực giang hồ bình thường, sau lưng có người của phủ Lương Vương, tuy thực lực không mạnh như Hồng Sơn Bang, nhưng ở đất Lương Châu này, ngay cả Hồng Sơn Bang cũng phải nhường ba phần.”
“Người húng ta đang tìm là Hồ Diên Kính, chính là bang chủ Hắc Kỳ Bang, trước kia cũng có giao dịch với ta, có thể dẫn đường được. Ai, không cần phải đến đây.”
Trong khi Tào A Ninh nói chuyện, đường chân trời của sa mạc xuất hiện một đội người ngựa gồm mấy chục người.
Phía trước đội người ngựa là một tên tráng hán mặc áo lót hở ngực, trong tay cầm theo một thanh đao chém ngựa, thân hình cường tráng hợp với con ngựa to cao, nhìn qua sát khí đằng đằng, trông giống như thủ lĩnh bọn cướp ngựa đến cướp đường.
Tào A Ninh thấy thế xoay người xuống ngựa, xa xa chắp tay nói: “Tại hạ là Tào A Ninh, chuyến này đến đây xin được nhờ cậy giúp đỡ.”
Đội ngựa phi như bay đến, rất nhanh đã đến bên cạnh.
Hồ Diên Kính là tên cầm đầu nên rất hung tợn, sáu người ở phía trước ngay tức khắc giương đao, chĩa về phía xa: “Các ngươi ở đâu thì cút về đó cho ta! Bang phái của lão tử đứng đắn, đừng bắt ta rước họa vào thân. Nể tình nghĩa ngày xưa, cho các ngươi chạy nửa canh giờ trước khi thông báo quan phủ, từ nay về sau ân oán hai bên xem như thanh toán xong.”
“Ai ai!”
Tào A Ninh vội vàng giơ tay, bước nhanh đến trước ngựa, từ trong tay áo lấy ra một chồng ngân phiếu, nhỏ giọng nói: “Lần này tại hạ đến đây, là muốn cậy nhờ Lương Vương. Sau lưng ta chính là Hứa Thiên Ứng và Đường Ngọc Đan, đều là chân truyền của Tiệt Vân Cung ở Yến Châu, còn có một ít cao thủ của cung Tiệt Vân đang ở phía sau chạy đến nơi này, cũng không tính là thế lực nhỏ thêm vào; hơn nữa ta biết rất nhiều bí mật về kinh thành, Lương Vương sẽ có tác dụng lớn, còn nhờ Hồ bang chủ nói giúp một tiếng.”
Hồ Diên Kính cầm ngân phiếu lên đánh giá qua, sau đó xoay người xuống ngựa, bảo thủ hạ lui về sau một chút, dò hỏi: “Ngươi muốn gia nhập Lương Vương, giúp Lương Vương tạo phản?”
“Ai! Lời này nói ra, Lương Vương đường đường là hoàng tộc Đông Phương thị, ta là muốn bình định……”
“Phì!”
Hồ Diên Kính vẻ mặt khó chịu, sau khi nhổ nước bọt xuống đất thì đưa tay chỉ trỏ: “Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi là cọc ngầm Nữ Đế thả ra, cố ý chui vào giữa chư vương, xúi giục chư vương tạo phản.”
Tào A Ninh sửng sốt: “Ngươi nói đùa cái gì vậy, ta liều chết trung thành với Đại Ngụy, nhưng tận trung với tiên đế, sao có thể là Nữ Đế được.”
Hồ Diên Kính hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng Lương Vương là người mù, đối với sự việc bên ngoài hoàn toàn không biết gì sao? Tiểu tử nhà ngươi trước xúi giục Ngô Vương tạo phản, lại dụ con trai của Yến Vương ám sát hắn, bây giờ Ngô Vương không còn, Yến Vương gặp tai bay vạ gió tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn duy nhất một mình Lương Vương; bây giờ ngươi lại đến cậy nhờ Lương Vương là có ý đồ gì? Chuẩn bị gán cho Lương Vương cái tội giấu long bào ngọc tỷ, làm rối loạn triều cương đấy à?”
“Ta nói cho ngươi biết, Lương Vương luôn trung thành tận tâm với Nữ Đế, chỉ muốn làm một Vương gia an nhàn vì Nữ Đế mà canh giữ biên ải, tuyệt đối không có mưu đồ tạo phản, nếu không phải ta và ngươi có chút giao tình thì hiện tại đã bắt người đi gặp quan phủ rồi. Cút mau lên!”
Tào A Ninh há miệng thở dốc, cũng không thể nói được gì, chỉ có thể nói: “Ta có bao nhiêu bản lĩnh, cũng chỉ giật dây dựng cầu mà thôi, bọn họ không thể làm được, sao trách được quân tốt như ta. Lương Vương không cần ta chờ, ta cũng không nhất thiết phải chờ, Hồ bang chủ ở quan ngoại có chút quen biết, có thể giúp ta một lần không? Ta cũng có chút bản lĩnh, sẽ có người chịu thu nhận, chỉ cần tìm được chốn dừng chân, tất nhiên sẽ nợ Hồ bang chủ một ân tình lớn.”
Nếu Hồ Diên Kính chịu ra gặp khách, thì nhất định không tùy tiện đuổi người đi đơn giản như vậy, hắn quay đầu lại liếc nhìn, sau đó lấy ra một phong thư từ trong áo: “Dựa theo thông tin viết trên thư, tới quan ngoại tìm người liên lạc, tự nhiên sẽ có người dẫn đường đưa các ngươi đi gặp vị quý nhân kia.”
Tào A Ninh tiếp nhận phong thư sau đó mở ra, liền chắp tay thi lễ: “Đa tạ. Đợi sau khi tìm được chốn dừng chân, ta sẽ dâng lên số tiền lớn để cảm tạ tấm lòng của Hồ bang chủ……”
“Cút. Chọc cho nước tiểu tràn đầy còn công khai chạy về trong bang của ta, ngươi có mắt nhìn một chút được không?”
“Thất lễ thất lễ, tại hạ xin cáo từ.”