Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 746 - Chương 746 - Vùng Đất Vô Pháp!

Chương 746 - Vùng đất vô pháp!
Chương 746 - Vùng đất vô pháp!

Chương 746. Vùng đất vô pháp!

Đoàn xe rời khỏi Vũ Quan, vùng quê bằng phẳng hoang dã hiện lên trong tầm mắt, ở gần quan ải còn có chút khói lửa của người dân, càng đi vào sâu càng vắng vẻ, cho đến khi biến thành một sa mạc man hoang nơi chim muông cũng không thể sinh sống.

Lão tiêu sư Dương Siêu cưỡi ngựa đi phía trước, vết thương lần đầu tiên đến Lương Châu đã gần khỏi, hắn tán gẫu chuyện phiếm một chút:

“Các cô nương ở Lương Châu đều có sở thích đặc biệt, cơ thể giống ngươi không có cô nương nào thích cả, ngược lại là kiểu thư sinh yếu ớt như thiếu gia ta mới được lòng người. Năm xưa, Thiếu Đông Gia áp tiêu ở Lương Châu, không biết được bao nhiêu nữ Đại Vương Sơn để mắt tới.”

"Ah? Còn có chuyện này?"

"Đó còn chưa hết, nếu không phải Thiếu Đông Gia võ công cao cường, hiện tại không chừng đã bị các nữ tặc cướp đi cướp lại, bị ép làm áp trại tướng công mấy lần rồi...”

Dạ Kinh Đường nghe thấy toàn bộ những lời nhảm nhí vớ vẩn của Lão Dương, nhưng lúc này hắn không có tâm trạng quản Lão Dương nói nhảm.

Dạ Kinh Đường ăn mặc như một tiêu sư bình thường ngồi ở bên ngoài thùng xe ngựa phía sau, Chim Chim đã ăn uống no say đang dựa vào bên cạnh hắn, bộ dáng “sáng ăn đùi dê, chiều chết cũng cam tâm tình nguyện" rất thỏa mãn.

Trong xe ngựa, Thái Hậu Nương Nương đang dựa trên chiếc trường kỷ nhỏ, thần sắc có chút yếu ớt khiến người ta cảm thấy không khỏi thương tiếc. Hồng Ngọc đang bưng một bát cháo trắng, dùng muỗng thổi nguội đưa lên gần miệng cho Thái Hậu:

"Nương Nương, người ăn nhiều một chút."

Phạm Thanh Hòa ngồi bên cạnh nghiêm túc bắt mạch cho Thái Hậu, nhíu mày hồi lâu không nói lời nào.

Đông Phương Ly Nhân ngồi đối diện chờ đợi, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi thăm:

“Tình trạng củaThái Hậu như thế nào?”

“Ừm……”

Phạm Thanh Hòa xem xét một chút, nói:

“Độc tính vẫn còn, nhưng cơ thể rất ổn định, tốt hơn nhiều so với dự kiến ... Nhưng Tù Long Chướng khí không có cách chữa dứt điểm cũng không tự chuyển biến tốt được. Chúng ta nên nhanh chóng đến quan ngoại...”

Dạ Kinh Đường quay đầu, tiếp tục nói:

“Dùng Dục Hỏa Đồ nhất định có thể giải độc, trước tiên để Thái Hậu học thử một chút, chỉ cần học được, cho dù khôi phục chậm như thế nào, chí ít cũng không nguy hiểm tính mạng.”

Nghe vậy, Đông Phương Ly Nhân lấy Dục Hỏa Đồ từ trong ngực ra đi đến trước mặt Thái Hậu Nương Nương:

“Mẫu Hậu, trước kia người từng học qua Ngọc Cốt Đồ, cách vận hành của Dục Hỏa Đồ cũng tương tự, luyện rất nhanh có thể nhập môn, người học thử một chút nhé?”

Thái Hậu tiếp nhận chí bảo nàng cất giữ mấy năm nay, trong lòng vẫn có chút rối rắm, nàng nghĩ ngợi cố gắng nghiêm túc xem xét, đồng thời nói:

“Bổn cung chắc không có trở ngại gì, chẳng qua đầu ta lúc này có chút chóng mặt, chỉ sợ học không vào. . . . .”

Đông Phương Ly Nhân biết những năm tháng nay Thái Hậu Nương Nương đã cực khổ nhiều, vì để Thái Hậu vui vẻ nàng ân cần an ủi:

“Chuyện này không cần vội, Mẫu Hậu cứ từ từ thả lỏng cơ thể, ổn định rồi xem dần là được, không nên coi cái này như thuốc chữa bệnh, trước kia con luôn muốn đến tham quan Lương Châu nhưng tiếc là chưa có cơ hội. Lần này chúng ta đến Lương Châu xem như giải sầu, biết đâu ngắm nhìn phong cảnh khác lạ ở Quan ngoại, dạo quanh một vòng, thân thể tự nhiên sẽ khỏe lại, chờ chơi chán rồi chúng ta sẽ trở về kinh thành .”

Thái Hậu thấy con gái nuôi bảo bối không có ý định đưa nàng quay đầu về kinh, cầu còn không được, nhẹ nhàng cười mỉm. Sau khi uống hai hớp cháo loãng thì nghiêm túc suy nghĩ về những hình ảnh trong Dục Hỏa Đồ.

Đông Phương Ly Nhân ở bên cạnh bồi Thái Hậu một lúc, thấy Thái Hậu chăm chú đọc thì không quấy rầy nữa đứng dậy đi ra ngoài xe ngựa, kéo Chim Chim dời sang một bên, khoanh chân ngồi trước mặt Dạ Kinh Đường. Ngắm nhìn hoàng hôn trên vùng Đại Địa bằng phẳng, suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“Trước kia ngươi đều áp tiêu như này sao?”

Dạ Kinh Đường để bội đao bên người, trong tay cầm một cây roi ngựa, vì tình trạng của Thái Hậu Nương Nương đã ổn định, lại đang học Dục Hỏa Đồ, vấn đề không lớn. Tảng đá lớn đè trong lòng mấy ngày nay cũng được buông lỏng không ít, lộ ra nụ cười:

“Cũng gần như vậy. Chỉ là trước kia áp tiêu không sóng yên biển lặng như vậy, bình thường cứ cách mấy chục dặm lại gặp phải một đám mã tặc chặn đường đòi lộ phí. Vận khí không tốt còn có thể gặp bão cát và đàn sói hoang. Sói hoàng Tây Bắc với sài lang Trung Nguyên không giống nhau, có thể to lớn đến hơn hai trăm cân, một đàn mấy chục con cùng kéo đến.”

Đông Phương Ly Nhân lưng eo thẳng tắp mà ngồi, theo bản năng duy trì tư thế của một Nữ Vương gia, lúc sau thấy các tiêu sư xung quanh nàng đều rất nhập tâm vào nhiệm vụ của họ, vì vậy nàng cũng từ từ thả lỏng, hai tay chống vào thành xe, đưa chân lung lay trong không khí, nghiêm túc lắng nghe Dạ Kinh Đường kể lại các sự cố hắn gặp phải trong những lần áp tiêu trước đó.

Bình Luận (0)
Comment