Chương 747. Vùng đất vô pháp 2
Lần trước Dạ Kinh Đường được Ngây Ngốc chủ động hôn, ngẫm lại kỳ thật bọn họ đã thẳng thắn thừa nhận tình cảm với nhau, bàn tay lớn hướng tới phía sau thắt lưng Ngây Ngốc, sờ đầu Chim Chim, sau đó thuận thế đặt tay trên lưng nàng.
Con ngươi Đông Phương Ly Nhân bỗng giật giật, vốn muốn chửi điều gì đó, nhưng thấy tinh thần của Dạ Kinh Đường rốt cuộc cũng được thả lỏng, ngẫm lại xong nàng quyết định coi như không biết gì, không phát hiện ra, quay người bảo Hồng Ngọc mang cho nàng một cây sáo ngọc, đặt bên miệng:
“ U vùuu ...uuuu...”
Giai điệu thê lương từ phía sau đoàn xe, kèm theo tiếng chuông ngựa và tiếng bánh xe nhẹ nhàng vang lên, đoàn xe cô độc lúc đầu trong thoáng chốc nhiều thêm mấy phần vô định, cảm giác dường như họ định trước thuộc về vùng Tây Bắc mênh mông rộng lớn này.
Về phần Phạm Thanh Hòa đang ở trong xe ngựa, khi nghe thấy khúc nhạc quen thuộc của Lương Châu, nàng cũng bắt đầu thích thú thò đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa, nhìn những con lạc đà theo sau đoàn xe:
“Lão Cửu, mang cho tôi đàn tỳ bà.”
“Vâng thưa Đại Vương.”
Phạm Thanh Hòa mím môi, vươn tay tiếp nhận cây đàn tỳ bà, sau đó ngồi vào trong xe tấu đàn: “Tang tang tang...”
Dạ Kinh Đường nở nụ cười, nhớ lại khoảng thời gian áp tiêu vô tư lự trước kia, cũng muốn nắm tay lại đưa lên miệng thổi theo.
Nhưng tay phải hắn đang đặt bên người Ngây Ngốc, nàng còn chưa mắng hắn nếu giờ buông ra thì quá đáng tiếc, thế là tay hắn sẵn tiện vỗ nhẹ theo tiết tấu của bản nhạc.
~baba...~
Kết quả hắn còn chưa vỗ được hai lần, Ngây Ngốc đã không thể chịu được nữa, tạm dừng tiếng sáo lại cho hắn một khuỷu tay vào người.
Thái Hậu âm thầm ngồi trong xe nhìn ra phong cảnh bên ngoài, bỗng nghe thấy Dạ Kinh Đường kêu lên một tiếng, liền biết Đông Phương Ly Nhân lại đang bày ra ngạo khí của vương gia, liền nói:
“ Ly Nhân, sao con lại đánh hắn, hắn bị thương rồi à?”
“ Khụ... Chắc không có bị làm sao đâu ạ, Mẫu Hậu người nghỉ ngơi thật tốt, con cũng tấu thêm vài khúc nhạc... ù ù ù...”
Cứ như thế, mấy người vượt qua thời gian nhàm chán của quãng đường, đội xe đi cả ngày cả đêm hướng về phía Tây Bắc.
Trên hoang mạc không có gì, lại cách Vân Châu quá gần, ngay cả đạo tặc cũng không nhìn thấy, cho nên trên đường cũng không có gì đáng nói.
Hồi tháng Tư, Dạ Kinh Đường đã đi qua khu vực này một lần, hắn rất quen thuộc với tuyến đường và vị trí của doanh trại, ban ngày hắn thổi một vài Từ Khúc, kể một số câu chuyện. Đêm xuống, đoàn người dựng lều tạm nghỉ ở một nơi an toàn và sửa sang lại, các cô nương trong đội thì nghỉ ngơi trong xe ngựa, còn hắn và các ám vệ thay phiên nhau canh giữ.
Đông Phương Ly Nhân và Thái Hậu lần đầu đến Lương Châu, trước kia từng đọc rất nhiều về việc người man di Lương Châu khó quản giáo, lúc đầu còn có chút ấn tượng không tốt, sau này trải qua mấy ngày yên bình ở vùng quê này dần dần bình tĩnh trở lại, cảm thấy Lương Châu trừ sự hoang vắng ra thì cũng không có gì khác so với các châu khác.
Nhưng dù sao Lương Châu vẫn là Lương Châu, là hang ổ, sào huyệt của thổ phỉ từ xưa đến nay, ở vùng đất man hoang chi địa này xuất hiện vô số người dã man tàn nhẫn.
Sau ngày đầu tiên đến hoang mạc, hai vị quý nữ Hoàng tộc trong lòng sớm đã không còn gợn sóng cuối cùng cũng biết đến cái gì được gọi là man di Lương Châu.
Dạ Kinh Đường theo các võ quan xuất phát xuyên qua hơn hai trăm dặm hoang mạc, đến điểm tiếp tế đầu tiên - Túc Nguyên Trấn ở phía Đông Nam của Lương Châu.
Túc Nguyên Trấn nằm ở cuối cánh đồng hoang mạc, không đi qua trấn nhỏ của các “ can nhân” (người liên quan tới những việc làm phi pháp) mà từ đây đi về phía Bắc đến quan ải, phải băng qua bãi xương hoang vắng trải dài hơn một ngàn dặm, mã phỉ hoành hành, đường khó đi nhưng lại là tuyến đường gần nhất. Có không ít thương đội tiến vào nơi này, các tiêu sư được trả thù lao rất cao, Dạ Kinh Đường đã quen với những điều này.
Túc Nguyên Trấn có một tiêu cục, lấy luôn tên gọi là Túc Nguyên Tiêu Cục. Bởi vì đều là người trong nghề, nên họ với nghĩa phụ của Dạ Kinh Đường có chút giao tình, đoàn hộ tống hai bên đi qua địa bàn của nhau đều sẽ được đối phương tận tình giúp đỡ.
Buổi trưa ba ngày sau, khi nhìn thấy một dòng suối nhỏ dài vài thước ở cuối bãi đất hoang, Dạ Kinh Đường biết mình sắp đến nơi liền đi tới trước đội ngũ:
“Lão Dương, ngươi lên trấn tìm Hồng tiêu đầu nghe ngóng xem bãi xương hoang có những thế lực nào, đừng để đến lúc vào bãi xương hoang bị mã tặc vây quanh làm kinh động đến hai vị quý nhân.”
Mặc dù Dạ Kinh Đường rời khỏi Lương Châu chưa đến nửa năm, nhưng thời gian đủ dài để các mã tặc khắp nơi chạy trốn tới thay đổi mấy nhóm thổ phỉ cũ, dựa theo hiểu biết trước kia của hắn dọc đường đi này khẳng định có không ít ruồi nhặng.