Chương 748. Hỏi Thăm
Mặc dù hơn mười người do Dạ Kinh Đường dẫn đầu, tùy tiện chọn một người ra cũng có thể tiêu diệt một băng mã tặc nhỏ nhưng họ tiêu diệt quét sạch nhiều thổ phỉ như vậy, chắc chắn chưa đến ba ngày tin tức sẽ truyền khắp Lương Châu. Đến lúc đó, mã phỉ đến nhất định không phải loại tầm thường dễ đối phó. Vì vậy vẫn nên thăm dò rõ ràng tình hình trước, cố gắng tránh các xung đột càng nhiều càng tốt.
Dương Siêu nghe phân phó liền rời khỏi đội ngũ, thúc ngựa về phía Tây Bắc.
Dạ Kinh Đường cùng đội người ngựa tiếp tục chậm rãi lên đường, đi chưa đầy hai dặm đã nhìn thấy một thị trấn nhỏ có tường thành bằng đất vàng bao quanh, bên trong có hơn trăm căn nhà, thấp thoáng một vài người đang đi lại trong đó.
Dương Siêu , người được cử đến tiêu cục của thị trấn trước đó để chào hỏi lại đang dừng chân ở lối vào của thị trấn, nhìn vào chiếc cọc gỗ được cắm ngay cửa trấn.
Trong xe ngựa phía sau, Thái Hậu Nương Nương vốn muốn xem tình hình trong trấn lại bị Phạm Thanh Hòa bên cạnh lập tức kéo trở lại, hạ rèm xe xuống.
Đông Phương Ly Nhân nhướng mày, xuống xe ngựa đi đến trước mặt Dạ Kinh Đường, cau mày nhìn hắn:
"Đó là gì vậy?"
"Xác chết."
Sau khi Dạ Kinh Đường dò xét một lượt xong, hắn liền giơ tay kéo Đông Phương Ly Nhân lên ngựa - ngồi phía sau hắn, sau đó hắn phi ngựa hướng đến lối vào của trấn.
Còn chưa đến gần, hắn đã nhìn thấy một cột gỗ tròn to bằng cái chén, bên trên treo một cái xác chết đang phân hủy, hư thối nghiêm trọng ngay cửa vào trấn, thi thể bị chặt cả hai tay có vô số ruồi nhặng bay vo ve xung quanh, đã sớm không còn nhìn thấy rõ hình dạng khuôn mặt.
Đông Phương Ly Nhân nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trước mắt không lộ ra quá nhiều biểu cảm kì lạ, cũng không dám nhìn kỹ, chỉ cau mày hỏi:
“Đây là ai?”
Dạ Kinh Đường cẩn thận nhìn kĩ lại thi thể, hỏi:
“Đây là Hồng tiêu đầu sao?”
“Từ hình dáng cơ thể thì thấy rất giống."
Dương Siêu híp mắt cẩn thận quan sát một lát, phát hiện có một người chăn dê trong trấn đang vội vã đi qua cùng mấy con dê, liền hỏi thăm:
“ Lão bá, trên kia đang treo người nào? Là ai đã treo lên?”
Dứt lời, ông đưa ra một xâu tiền xu bằng đồng.
Thấy vậy người chăn dê dừng bước, quay đầu nhìn lại vài lần, nhỏ giọng nói:
“Người bị treo trên kia chính là Hồng tiêu đầu trong trấn. Tháng trước, Hồng tiêu đầu ra bên ngoài áp tiêu ở Hắc Hạt Tử Lĩnh thì đụng phải người của Mã Tứ gia. Mấy người giao ra không đủ tiền liền bị hắn giết, không bao lâu sau Mã Tứ gia mang theo trên dưới trăm người đến đốt tiêu cục, chiếm lấy thị trấn, hiện tại nơi này do Mã Tứ gia quản...”
Dạ Kinh Đường cau mày, nghiêng đầu hỏi:
“Mã Tứ gia là ai?”
Dương Siêu cũng cau mày ngẫm nghĩ một lúc:
“Có lẽ là Mã Như Long của Hoa Mã Bang. Trước kia hắn từng lang thang khắp nơi ở Lương Đông chặn đường cướp của. Chúng tôi chỉ tình cờ gặp một lần vào năm ngoái, hắn ta cưỡi một con ngựa tạp mao theo sau có khoảng hơn chục người, mở miệng liền đòi một vạn lượng bạc làm lộ phí qua đường, cuối cùng chúng tôi đưa cho 10 lượng bạc đuổi đi.”
Mười lượng bạc dựa vào sức mua mà quy đổi, chính là vạn thanh khối, ngần này đối với Dạ Kinh Đường trước kia tuyệt đối không phải con số nhỏ, cho nên hắn nhớ ra ngay lập tức, sắc mặt cũng tối sầm lại:
“ Mã Lão Tứ này hình như lá gan không lớn, dám ngang nhiên vào trấn giết người, còn ở lại nơi này thu phí qua đường, hẳn là đang dựa vào đại bang phái nào đó sao?”
“ Hắn dám trắng trợn như vậy nhất định có người chống lưng, nhưng tôi không biết là ai.”
Đông Phương Ly Nhân xem như thấy được Lương Châu hỗn loạn thế nào, nghe một hồi liền xen vào:
“ Đi hỏi sẽ biết thôi.”
Túc Nguyên Trấn không lớn, toàn bộ dân chúng cộng lại cũng không vượt quá bảy trăm người, hầu hết các ngôi nhà trong trấn là nhà đất, nhìn tổng thể xung quanh đều là màu vàng đất, chỉ khi phóng tầm mắt ra xa mới thấy một vài màu sắc khác biệt trên cửa Đại viện phía trung tâm.
Đại viện kia đang được cải tạo từ những phế tích của tiêu cục cũ. Những người thợ thủ công được thuê miễn phí từ trấn bên cạnh đang sơn lại những bức tường xung quanh ngôi nhà. Cửa Đại viện cắm một cái cột cờ, bên trên treo lá cờ bằng vải thêu hình những con ngựa nhiều màu.
Đại viện rách nát, xét về khí thế, thậm chí kiểu cách còn kém xa một sảnh đường của các tiểu phái Vân Châu, nhưng dám xây dựng căn cứ ở một địa điểm cố định như này cũng được tính là một thế lực lớn trong giới giang hồ của Lương Châu. Dù sao nếu xây được nhà đẹp mà không giữ được chẳng khác nào đi may áo cưới cho người khác, thường các mã phỉ đều không muốn trang hoàng cho vẻ ngoài vì chúng không ở cố định một chỗ.
Hắn – Mã Như Long đã dùng nửa đời người để lênh đênh trên sa mạc Hạn Hải ở Lương Châu, giờ đây ngôi nhà của hắn sắp hoàn thành, hắn cảm thấy có vài phần thỏa mãn, do đó mấy ngày nay hắn đều ở trong nhà để giám sát tiến độ công việc.
Những người giang hồ ngoài kia nếu biết viện tử của lão đại một đám mã phỉ dưới trướng có hơn trăm thủ hạ đao khách là một ngôi nhà nhỏ như này, nhất định sẽ chê cười, nhưng họ lại không biết một ngôi nhà có ý nghĩa như thế nào đối với những mã phỉ như hắn.