Chương 749. Ngươi…
Lương Châu là một man hoang chi địa đúng nghĩa, luật pháp Đại Ngụy đã không còn bất kỳ ràng buộc nào trên sa mạc Hạn Hải hàng ngàn dặm này, nếu muốn sống sót ở chỗ này, ngươi phải giống như một con cừu ngoan ngoãn, dựa vào lông cừu và thịt cừu để đổi lấy nơi sinh sống dưới chân những kẻ ăn thịt .
Kẻ không muốn làm cừu thì chỉ có thể tìm cách biến mình thành động vật ăn thịt, dùng hàm răng sắc nhọn và miệng lưỡi sắc bén để chiếm lấy chỗ đứng. Một số ít trong đó sẽ trở thành người của các bang phái hoặc tiêu cục nhưng đa phần đều trở thành mã phỉ lang thang khắp nơi.
Mã phỉ không thuộc kiểm soát của giang hồ, chúng giết triều đình, băng đảng, thậm chí cả đồng nghiệp chúng cũng giết mà không cần bất kì một lý do nào, từ ngày chúng bắt đầu cầm đao, cưỡi ngựa thì đã không thể dừng lại được nữa. Số phận của chúng hoặc là đang trên đường trốn chạy, hoặc là trở thành cột mốc chỉ đường, hoặc là bị người ta cầm thủ cấp đi đổi vài lạng bạc từ ban thưởng của triều đình.
Mã Như Long sinh ra ngay trong hang ổ của mã phỉ, hắn đã ở Lương Châu này hơn 30 năm nhưng lại chưa từng ở nơi nào quá nửa tháng, hắn đã cướp vô số vàng bạc, giết không ít người. Ở quận thành, hắn cũng từng hưởng thụ qua các đãi ngộ xa hoa như một người trên vạn người nhưng đến nay chưa biết cảm giác được thức dậy trong chính ngôi nhà của mình vào mỗi buổi sáng là như thế nào.
Thấy ngôi nhà sắp hoàn thành, thậm chí Mã Như Long còn dọn đồ đạc vào từ trước, trong phòng khách đặt một bộ ấm pha trà được làm ra ở trên quận thành, vận dụng nghệ thuật pha trà của Vân Châu.
Hắn chậm rãi đung đưa hồi lâu, không uống được mấy hớp trà, vị cũng kém xa so với rượu mạnh, nhưng cuộc sống nhàn nhã, thoải mái như này cũng chỉ có thể tìm thấy trên người các lão gia của quận thành, còn đối với các mã phỉ thì chính là nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Vậy nên Mã Như Long rất thích thú, thậm chí còn nghĩ xem có nên gọi tất cả kỹ nữ của trấn tới hay không, hắn uống trà trên bàn, các kỹ nữ thì ăn những thứ khác dưới gầm bàn, nghe nói các lão gia trong quận thành đều thích chơi như vậy...
Đáng tiếc mã phỉ chung quy vẫn là mã phỉ, không nên quên kinh nghiệm xương máu: “dừng lại chính là chết”.
Vào buổi trưa ngày thứ hai, Mã Như Long dáng người thô kệch, mặc áo cộc hở ngực đang ngồi uống trà thì đột nhiên lão nhị trong băng chạy vào và nói:
“ Bang chủ, có một thương đội từ bên ngoài tới, khoảng hai mươi người, hình như còn mang theo nữ quyến. Tiêu đầu của họ đang xông vào, thoạt nhìn là một nhân vật hung ác, chúng tôi không dám ngăn cản.”
Mã Như Long thổi thổi trà nóng, tùy tiện nói:
“ Nhân vật hung ác? Hắn có thể hung ác hơn Tưởng Trát Hổ sao? Bây giờ đến Hồng Sơn Bang còn phải để ba phần mặt mũi cho lão tử, mày sợ cái gì hả tên khốn này? Nhanh đi nói với bọn chúng, nếu muốn vào trong trấn mua lương thực và cỏ khổ trước tiên phải cống nạp mỗi người một lạng bạc.”
“ Mã bang chủ!”
Lời của Mã Như Long còn chưa dứt, một giọng nói trong trẻo từ bên ngoài nhà chính đã truyền đến.
Những tên mã phỉ đang nghiêng ngả trong sân đều nhặt vũ khí bên cạnh đứng dậy, những người thợ thủ công đang làm việc cũng dừng lại động tác.
Mã Như Long cau mày, giương mắt nhìn ra ngoài chỉ thấy năm người từ đại viện bên ngoài tiến vào.
Cầm đầu là một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc như tiêu sư, đầu đội nón lá rộng vành, tay cầm đao, trên vai có một con chim trắng lớn đang đậu, dáng vẻ nhìn có chút quen mắt.
Bên trái tiêu sư trẻ tuổi là một bạch y công tử, thân hình cao lớn nhưng cơ ngực quá phát triển, nhìn lại chính là nữ cải nam trang, đại khái hình như là tiểu thư nhà giàu từ trong quận thành ra ngoài du ngoạn.
Ba người ở phía sau, có một ông hơn sáu mươi tuổi, tóc dài, nhìn có vẻ là một lão bộc.
Hai người khác, một người cao, da màu đồng, nhìn ngu ngơ, hẳn là mã phu. Người còn lại ăn mặc như văn nhân, học giả giống như sư gia.
Mã Như Long vào Nam ra Bắc nhiều năm không phải chưa thấy qua việc đời, nhìn thế trận này liền biết đây là quý nhân đi ra từ một quận nào đó.
Lương Châu hỗn loạn là vậy, nhưng không phải nơi nào cũng là hoang nguyên sa mạc, các quận thành lớn ở trung tâm, ví như Định Tây Thành nơi Lương Vương tọa lạc khá phồn vinh, không có thổ phỉ nào dám chạy đến đó, các đại lão gia bên trong cũng không thể tùy tiện bắt cướp.
Thấy vậy, Mã Như Long đặt bát trà xuống, đứng dậy và hành lễ theo kiểu cách của giang hồ:
“Vị tiểu huynh đệ này biết Mã mỗ?”
Dạ Kinh Đường đã sớm quên mất, vừa rồi được Dương Siêu nhắc nhở cho nên hắn mới nhớ, sải bước đi về phía khay trà, hỏi:
“Hồng Hà huyện, Hồng Hà tiêu cục, Mã bang chủ ngươi vẫn còn nhớ đến chứ?”
“ Hồng Hà tiêu cục...”
Mã Như Long nhíu mày:
“Không... Ngươi!”