Chương 750. Kỳ Lân Khải
Mã Như Long còn chưa nói xong, gáy đột nhiên thấp xuống, sau đó kinh hãi phát hiện vị tiêu sư trẻ tuổi không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn, một tay chế trụ gáy hắn trực tiếp ấn xuống bên cạnh chiếc ấm pha trà nhỏ bằng sắt.
Phịch~
“A~”
Mã Như Long hét lên một tiếng, sau đó kìm nén lại, cố nhịn cơn đau nhức, gấp giọng nói:
“Ta nhớ! Ta nhớ! Ba năm trước, ta đoạt mười lượng bạc của Tiêu sư anh hùng, khi đó ngài đồng ý, ta cũng không muốn động thủ liền rời đi,...Ta sẽ bồi thường lại cho ngươi! Đền bù gấp mười lần...”
“Hồng Sơn muốn bồi thường cho ta gấp một ngàn lần ta còn không cần, ngươi bồi thường gấp mười còn muốn xong chuyện?"
Dạ Kinh Đường nhấc Mã Như Long lên, lại đè xuống bàn trà:
“ Hơn nữa bạc có thể trả lại nhưng mạng của Hồng tiêu đầu thì tính sao đây?”
“ Là do hắn động thủ trước, hắn giết ba huynh đệ của ta, ta mới tới đây báo thù... Ta biết mình sai rồi, ta chặn đường cướp của ngươi, đáng giết! Nhưng ta thật sự không thể giết. Anh hùng mà giết ta sẽ rước họa vào thân, trước kia đắc tội với ngươi ta có thể bồi thường . . .”
Dạ Kinh Đường không một đao giết hắn ngay lập tức mà muốn hỏi thăm tình hình hiện tại của Lương Châu, thấy Mã Như Long nói như vậy liền hỏi:
“Ta sẽ rước họa gì vào thân?”
“Năm nay ta bái nhập Hắc Kỳ Bang, giúp Hắc Kỳ Bang mở cửa khẩu ở đây an cư lạc nghiệp, thu chút lộ phí. Mạng sống của ta chẳng là gì, nhưng anh hùng giết người của Hắc Kỳ Bang thì không dễ giao phó...”
Dạ Kinh Đường biết Hắc Kỳ Bang có liên hệ móc nối với Lương Vương phủ, giúp Lương Vương làm ăn buôn bán kiếm thêm tiền, ở Lương Châu không ai dám khiêu khích bọn họ, nhưng hắn hiển nhiên không có kiêng kị đó.
Dạ Kinh Đường không phản hồi lại vấn đề này, tiếp tục hỏi:
“Từ nơi này đến Hồng Hà Trấn phải đi qua bãi xương hoang, trên đường có những thế lực nào? Bọn chúng thường xuất hiện ở đâu?”
Mã Như Long nhanh chóng trả lời:
“Năm ngoái triều đình bắt đầu làm ăn với Bắc Lương. Từ quan ngoại đến Vân Châu, đi qua bãi xương hoang là tuyến đường gần nhất. Nhưng ở đó quá nhiều mã phỉ, vì vậy Hắc Kỳ Bang đã di chuyển hang ổ đến đó, cũng chiêu mộ được không ít đoàn mã phỉ mai phục dọc tuyến đường. Ta chính là một trong số đó, bây giờ trên đường rất yên ắng."
Dạ Kinh Đường khá là kinh ngạc, trong lòng phỏng đoán do Lương Vương âm thầm hạ lệnh, để tránh mã phỉ cướp thương đội của triều đình Bắc Lương bôi nhọ mặt mũi triều đình.
Mã Như Long biết rõ bản thân đã làm bao nhiêu chuyện hại người, gặp băng đảng thì còn có cơ hội sống, nhưng gặp phải tiêu sư thì vĩnh viễn không sống nổi, vì vậy vừa nói xong, hắn lại tiếp tục nói:
“Anh hùng tha cho ta một mạng, ta thực sự có thể bồi thường, ta có đồ tốt, anh hùng chắc chắn để ý.”
Dạ Kinh Đường thấy thế, liền có hứng thú hỏi:
“ Là thứ gì?”
Mã Như Long chống tay chậm rãi đứng dậy, sau đó dời bàn trà đi, nâng sàn nhà lên, từ bên dưới lấy ra một cái gói nhỏ.
Sau khi mở gói bọc ra, bên trong có vài miếng sắt, trên bề mặt có hoa văn vân mây, chỉ nhìn họa tiết thôi cũng đủ biết đây không phải loại sắt bình thường.
Đông Phương Ly Nhân vẫn đứng ở cửa quan sát nãy giờ, nhìn thấy miếng sắt mắt liền hơi híp lại:
“Vảy văn thép?”
Hai tay Mã Như Long đang nâng gói bọc, vội vàng gật đầu, nói:
“Vị cô nương này thật biết nhìn hàng, là vảy văn thép, cấm vật của triều đình, căn bản không tìm được trên giang hồ, rất đáng tiền…”
Dạ Kinh Đường đối với những thư tịch này cũng không biết nhiều lắm, quay đầu lại hỏi:
“Thứ này rất quý giá sao?”
Đông Phương Ly Nhân cau mày trả lời:
“ Kỳ Lân Khải chính là dùng vảy văn thép chế tạo, chỉ khai thác được một ít ở Nhai Châu, nó chủ yếu được sử dụng để chế tạo giáp nặng và binh khí chất lượng cao. Sau khi Đại Ngụy khai quốc, tài nguyên khoáng sản do triều đình nắm quyền khai thác. Để tránh rơi vào tay địch quốc, thép này căn bản không được lưu hành ra bên ngoài.”
Dạ Kinh Đường tất nhiên biết mức độ rắn chắc của Kỳ Lân Khải, chỉ xếp sau bộ áo giáp giá trên trời kia của Yến Vương thế tử. Kỵ Binh mà mang giáp nặng này vào cơ bản chính là ngang nhiên đi lại trên chiến trường.
“ Ngươi lấy đâu ra thứ này?”
Mã Như Long vội vàng nói:
“Là do ta trộm được! Ta giúp Hắc Kỳ Bang canh cổng ở đây. Có lần thương đội của Hắc Kỳ Bang đi ngang qua, nghỉ chân ở đây. Ta tình cờ phát hiện dưới xe ngựa giấu không ít đồ, không dám kinh động liền âm thầm cầm đi mấy mảnh. Nếu anh hùng cần, giữ lại cái mạng này của ta, ta sẽ tìm cách lấy cho ngươi nhiều hơn nữa ... "
Nghe vậy, Dạ Kinh Đường biết mình đã phát hiện ra một đại sự, chờ Mã Như Long kể hết sự tình liền cầm lấy mấy mảnh sắt, giao người cho Xà Long và Thương Tiệm Ly xử lý. Tiếp đó hắn đi ra cửa, cùng Đông Phương Ly Nhân bước ra bên ngoài Đại viện.
Sau khi Đông Phương Ly Nhân ra khỏi cửa, sắc mặt nàng trở nên lạnh lùng:
“ Hắc Kỳ Bang thật sự gan to bằng trời, dám buôn lậu vảy văn thép với Bắc Lương. Có phải bọn chúng muốn một tay che trời không đây?”
Dạ Kinh Đường hiểu tại sao Đông Phương Ly Nhân lại khó chịu như vậy – vảy văn thép có thể rèn ra áo giáp đao thương bất nhập, nếu một số lượng lớn chảy vào Biên quân Bắc Lương, để bọn chúng tập hợp hàng trăm kỵ binh trang bị giáp nặng, có khi đủ để ảnh hưởng đến sự thành bại của một cuộc chiến, đây chính là trắng trợn thông đồng với kẻ địch phản quốc”.
Dạ Kinh Đường suy nghĩ một chút nói:
"Phía sau Hắc Kỳ Bang có Lương Vương phủ, chẳng lẽ Lương Vương âm thầm cấu kết với kẻ địch?"
Mạnh Giao vẫn luôn theo phía sau, đối với chuyện này lên tiếng nói:
“Lương Vương không có vảy văn thép, giáp nặng đều do triều đình rèn đúc, sau đó phân phát cho biên quân của Lương Châu. Sản xuất vảy văn thép do quân đội biên giới Nhai Châu kiểm soát ...”
Dạ Kinh Đường cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn - quân Nhai Châu là tư quân của Nữ Đế, chủ soái là Trần Quốc Công Vương Dần cũng chính là cha ruột của Vương Xích Hổ, đại cữu của Nữ Đế và Ngây Ngốc. Chuyến này nếu mà tra ra việc Vương gia tư thông với địch quốc, sợ là vương triều Đại Ngụy lại sẽ có một trận binh biến lớn.
Đông Phương Ly Nhân hiển nhiên cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bàn luận nhiều không tốt liền quay người bước ra khỏi trấn: “Trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài.”
Dạ Kinh Đường gật đầu rồi bước theo sau nhanh chóng rời đi.