Chương 752. Phong Diệp Hồ
Đông Phương Thượng Thanh quay đầu lại, sắc mặt khá nghiêm túc: "Hãy dành lấy vương kỳ của thương đội, quân biên cảnh sẽ không kiểm tra nghiêm ngặt khi xuất quan, muốn mang một số đồ vật ra vào biên quan rất đơn giản. Vài ngày trước, kinh thành có rắc rối xảy ra, hàng nghìn cân Ô Vũ Thảo từ ngoài biên quan nhập vào, đóng toàn bộ trong một con thuyền, quân biên cảnh không phát giác ra chút manh mối nào. Ngươi nói thử cho ta biết, Yến Vương thế tử làm thế nào mới nhập được những thứ này vào?"
Hồ Diên Kính sững sờ, sau đó vô tội nói: "Công tử, ngài nói oan cho tôi rồi. Yến Vương thế tử có được thứ kia, chắc chắn là đã nhập vào từ phía của Yến Châu. Tôi giúp vương gia làm việc bao nhiêu năm nay, tiền bạc cho đi cả đời này cũng không tiêu hết, sao lại liều mạng mà dám buôn lậu. Hơn nữa, Hồng Sơn Bang có vài mối hàng buôn bán, có thể từ Sa Châu đi ngang qua sa mạc rộng lớn này đến Bắc Lương, tìm bọn hắn không phải an toàn hơn là tìm tôi sao...."
Trương Huyền Nghiệp đứng bên cạnh cũng mở lời: "E là công tử đã lo lắng quá độ. Ta luôn quản lý sổ sách của Hắc Kỳ Bang, hàng hóa ra vào đều được ta xem xét qua. Nếu Hồ Bang Chủ có vấn đề, ta sớm đã báo tin cho vương gia."
Đông Phương Thượng Thanh cũng chỉ hơi nghi ngờ, không có chứng cứ thực nên không tiện nói nhiều: "Dù có vấn đề hay không, sau này tốt nhất nên thu mình lại hết cho ta. Về việc Ô Vũ Thảo ta sẽ không truy rõ ngọn ngành nữa, nếu mà truy ra có chút dấu vết nào của Hắc Kỳ Bang, Phụ Vương sẽ trở thành đồng phạm, không biết chừng bị gán cái tội dụ dỗ Yến Vương thế tử hành thích lên đầu, lúc đó hai người các ngươi có kết cục thế nào, tự mình hiểu rõ."
Nói xong, Đông Phương Thượng Thanh quay lại xe ngựa đi về phía Bắc.
Hồ Diên Kính cầm lấy Trảm Mã Đao nhảy lên ngựa, đưa mắt nhìn theo Đông Phương Thượng Thanh bước vào xe ngựa, sắc mặt trông không được tốt. Sau khi nhìn vào mắt Trương Huyền Nghiệp, mới nhẹ nhàng thúc ngựa đuổi theo.
"Cha......"
Lộc cộc lộc cộc......
— —
Trên đồng cỏ hoang vu vô tận có ánh sao lấp lánh, xe ngựa dừng lại trên đồng cỏ vàng khô, bên cạnh nhóm một đống củi cháy rực.
Thương Tiệm Ly cùng Xà Long và những người khác làm một tiêu sư bình thường, ăn mặc giản dị, ngồi trên mặt đất làm những việc bình thường. Tay cầm cây gậy gỗ, trên đó xiên một con thỏ hoang, lật qua lật lại trên đống lửa để nướng.
Lão tiêu sư Dương Triều cầm một cái túi rượu nhỏ, vẻ mặt hơi say nói: "Lương Châu nghèo thì nghèo, ngoại trừ bọn thổ phỉ ở khắp mọi nơi, những cái khác thực ra rất tốt. Ngươi xem, cái bầu trời này cái mặt đất này cùng cái vầng trăng này, không thể so sánh với khi ở trong các hẻm nhỏ của kinh thành chật chội kia, thật sự thoải mái hơn rất nhiều….."
“Đúng vậy, nơi này không có sông cũng không có hồ, nhưng lại thuần túy hơn nhiều so với giang hồ Trung Nguyên. Chỉ cần có một con dao trong tay, gia thế hay thân phận trên cái mảnh đất hoang vu này hoàn toàn không có tác dụng, chỉ đi được vài ngày, ta đã gần như quên mất mình chính là bổ khoái….”
…
Cách đó không xa, bên cạnh xe ngựa, Dạ Kinh Đường cầm một con thỏ hoang đã nướng chín, đi đến chiếc xe còn sáng đèn. Ngẩng đầu đã nhìn thấy con quỷ chết đói mới đầu thai thành Chim Chim, không thèm để ý đến, mà đứng trên lưng một con lạc đà ở phía sau đoàn xe. Nhìn thấy mỹ nhân dị vực Phạm Thanh Hòa cho lạc đà ăn, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Chít chít chít chít.…”
Phạm Thanh Hòa rõ ràng không hiểu tiếng Chim Chim đang nói là gì, “Còn cho ăn cái gì nữa, hay là chúng ta đem lạc đà đi nướng ăn thôi”, còn tưởng rằng Chim Chim đang xin ăn. Nàng trả lời không liên quan: “Ngươi cũng muốn ăn cỏ? Vậy cho ngươi một cây.”
“Chít chít?”
Dạ Kinh Đường hơi buồn cười, tiện thể quay đầu nhìn qua chiếc xe của Thái Hậu.
Bên trong xe ngựa, Thái Hậu Nương Nương nửa người trên đang dựa vào Hồng Ngọc, tay cầm ống nhòm. Hồng Ngọc ngồi quỳ ở phía sau làm gối mềm, giúp Thái Hậu Nương Nương xoa bóp vai.
Thái Hậu Nương Nương nhắm một mắt lại, đang dùng ống nhòm xuyên qua cửa sổ xe ngắm nhìn các ngôi sao lấp lánh trên trời. Tập trung toàn bộ tinh thần nhìn ngắm chăm chú bất ngờ xuất hiện một con mắt khổng lồ trong tầm mắt, khiến nàng giật mình mà nhanh chóng bỏ ống nhòm xuống. Khi đó mới phát hiện ra là Dạ Kinh Đường đang đứng ở cửa sổ với một con thỏ hoang to đã nướng chín.
Thái Hậu từ khi tỉnh lại không được thưởng thức những món ăn ngon, uống nước ngọt đã cảm thấy sắp phát điên lên rồi. Nàng liền ngồi bật dậy, vẫn giữ nguyên cái phong thái của một Thái Hậu ủy quyền, tay lại rất nhanh lẹ, đưa ra cửa sổ gọi: "Kinh Đường, ngươi vất vả rồi, để Hồng Ngọc đi lấy là được, sao lại phải chạy đi chạy lại một chuyến ~ ~"
?
Dạ Kinh Đường đang cầm trên tay miếng thịt thỏ nướng, đã mất rất nhiều công sức để nướng cho Ngây Ngốc. Một chút không để ý liền bị Thái Hậu giật đi mất. Hắn ta vội vàng nói: "Ài, Thái Hậu Nương Nương, người vừa tỉnh lại, ăn những thứ này sẽ không tốt cho bao tử."
Thái Hậu nhận ra mình không còn giữ được phong thái của Thái Hậu Nương Nương nữa, liền cầm lấy miếng thịt thỏ nướng ngồi xuống đối diện, vẫy tay nói: "Không sao, bản cung tự biết cân nhắc, chỉ ăn có một miếng, phần còn lại cho Hồng Ngọc. Ngươi đi làm việc của mình đi, bản cung không cần chăm sóc."
Dạ Kinh Đường nhìn ra tâm trạng của Thái Hậu Nương Nương đang rất vui vẻ hài lòng, sắc mặt đều sắp tái lại. Hiện giờ hắn mà tranh lại sợ rằng sẽ đắc tội đến Nương Nương. Chỉ có thể lui lại một bước mà nói: "Hồng Ngọc, ngươi hãy chăm sóc tốt cho nương nương. Đói lâu không thể ăn uống quá độ."
Hồng Ngọc ngoan ngoãn vâng lời, đứng dậy ngồi trước mặt Thái Hậu Nương Nương bắt đầu giành lại miếng thịt thỏ nướng.
Cuối cùng vẫn vì thân phận của Thái Hậu Nương Nương cũng không thể bày ra bộ dạng như quỷ chết đói ở đây, nàng liền âm thầm không đưa miếng thịt thỏ nướng cho Hồng Ngọc để nàng ấy cầm, ngẫm lại rồi hỏi: "Kinh Đường, Phong Diệp Hồ cách đây bao xa?"
"Phong Diệp Hồ…."