Chương 753. Làm Càn
Dạ Kinh Đường hướng ánh nhìn về phía sa mạc suy nghĩ: "Cách đây khoảng hơn hai trăm dặm. Thái Hậu Nương Nương muốn đến nơi đó?"
Thái Hậu Nương Nương đã từng xem qua Diễm Hậu bí sử kể về Phong Diệp Hồ, đại khái là sau khi thế tử và Thái Hậu gặp nhau lần đầu rồi bỏ trốn, hai người đã đến Lương Châu. Ở nơi đó, họ đã chứng kiến cảnh tượng thiên nhiên tuyệt đẹp của biển trời Hồng Phong, nơi đấy có bãi cát đẹp lung linh nhất. Khi đến được Lương Châu, nàng đã quyết định muốn đi xem thử. Nàng dừng suy nghĩ lại rồi nói: “Nghe nói ở đó phong cảnh đẹp không diễn tả được thành lời, không biết có thuận đường không? Nếu không thuận thì thôi, bổn cung cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi.”
Chuyến này của Dạ Kinh Đường là hộ tống Thái Hậu Nương Nương đi trị bệnh. Thấy Thái Hậu Nương Nương tỉnh lại, mặc dù còn một ít độc tích tụ trong người nhưng khí sắc đã hồng hào và khỏe mạnh hơn rất nhiều. Chỉ cần học được Dục Hỏa Đồ liền không sao hết. Trước mắt Thái Hậu Nương Nương chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Hắn cười ha hả nói: “Đường đi rất thuận lợi, chỉ cần theo tuyến đường này đi về phía Tây là được. Chúng ta đã tính toán kỹ càng. Khi đến nơi mọi người sẽ ở trong nhà tranh của dân bản xứ. Thái Hậu Nương Nương cân nhắc kỹ nhé.”
Hai mắt Thái Hậu sáng lên, khẽ mím môi cười, gật đầu nhẹ nhàng.
Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng không nhiều lời, hành lễ xong rời đi, trở lại bên khóm lửa vui vẻ đi bắt một con thỏ khác, sau đó đến bên xe ngựa của Đại Ngây Ngốc.
— —
Lúc đầu phát hiện ra manh mối về việc Lân Văn Cương buôn lậu, Đông Phương Ly Nhân đã nhẹ lòng hơn chút, nhưng sự việc có vài rắc rối xảy ra, nàng quyết định ngừng suy nghĩ rồi bàn bạc với Mạnh Giảo: “Sự việc này rất nghiêm trọng, Trấn Quốc Công không thể nào tư thông với địch quốc, Lương Vương muốn tư thông cũng không thể dùng Lân Văn Cương để giao dịch….Bản vương nghi có kẻ phản đồ trong đội quân Lương Châu, hắn đã cấu kết với Hắc Kì Bang, muốn đến Bắc Lương để làm loạn…”
“Liên lụy đến hai vùng địa châu và Bắc Lương. Phạm vi này quá lớn, hiện giờ chúng ta chỉ có vài người không thể chia ra điều tra hết được. Phải báo tin cho Trần Miểu và Đồ Cửu Tịch, để bọn họ đến Lương Châu điều tra rõ việc này.…”
…..
Dạ Kinh Đường cầm con thỏ nướng đến trước cửa xe ngựa, thấy hai người đang thảo luận công sự nên không vào làm phiền.
Đông Phương Ly Nhân khẽ cau mày, ngửi thấy mùi thơm từ thịt nướng tỏa ra, vội hướng mắt ra ngoài, phát hiện Dạ Kinh Đường ở bên ngoài đang lắc lắc con thỏ nướng thì ngừng nói chuyện, nghiêm túc đáp: “Mạnh Giảo, ngươi đi nghỉ trước đi.”
“Vâng.”
Mạnh Giảo đứng dậy, rời khỏi xe ngựa.
Dạ Kinh Đường thấy vậy liền nhảy lên xe ngựa, vào trong xe, đưa con thỏ nướng bóng loáng thơm phức cho Đông Phương Ly Nhân: “Vừa nướng xong, điện hạ nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Đông Phương Ly Nhân ngồi trên ghế nhỏ, cầm ấm trà rót một ly nước cho Dạ Kinh Đường: “Cứ để đó đi, bây giờ bản vương không có khẩu vị ăn uống.”
“Ta tự tay nướng, để nguội rồi sẽ không ngon nữa.”
Dạ Kinh Đường biết Đông Phương Ly Nhân cả buổi chiều chưa ăn gì liền ngồi xuống, tiến đến trước mặt Đông Phương Ly Nhân cắn một miếng thịt thỏ thơm giòn: “Ừm, hử?”
???
Đông Phương Ly Nhân rót trà, động tác bỗng dừng lại, ánh mắt liếc trái liếc phải, rồi ngồi thẳng lên một chút lạnh lùng nhìn, muốn nói vài câu khắt khe giống như trước.
Hai người đều hôn nhau rất nhiều lần, Dạ Kinh Đường cũng đã dưỡng thương với nàng trong nhiều ngày, chạm vào cô một chút cũng có thể vui vẻ suốt nửa ngày, nghiêm túc từ chối có vẻ hơi tàn nhẫn.
Đông Phương Ly Nhân suy nghĩ một hồi, cuối cùng kéo rèm xe lên, sau đó làm ra vẻ ghét bỏ, môi đỏ nhẹ nhàng mở ra muốn ăn thịt thỏ.
Kết quả không ngờ nàng vừa tiến lại gần, người này không hiểu tình cảnh trước mặt lại rút tay lại, nuốt thịt thỏ: “Ài hắc.…Ài ài ài! Ta…ta sai rồi a đau đau đau….”
Tính tình Đông Phương Ly Nhân thế nào chứ? Bị trêu chọc như vậy làm sao có thể chịu được, lập tức đè lên, giữ Dạ Kinh Đường tựa lưng vào thành xe, giơ tay ra để rút dao, thấy Dạ Kinh Đường ăn đau, lực tay nhanh chóng hạ xuống, thay đổi thành cái nhìn lạnh lùng: “Ngươi làm càn! Thật sự cho rằng bản vương là người của ngươi, có thể tùy ý mạo phạm à?”
Dạ Kinh Đường dựa vào ghế dài, cười nói: “Thấy người không vui, ta chỉ đùa một chút, mau ăn chút gì đó đi, đừng có nhịn ăn, cơ thể thái hậu vừa khoẻ lên, người lại làm cơ thể mình bị hao tổn….”
“Hừ.…”
Đông Phương Ly Nhân đăm chiêu một lúc, mới xoay người cắn một miếng thỏ nướng, nhai kỹ nuốt chậm rồi đáp: "Bản vương thấy ngươi bị nghẹt lâu rồi, thấy sắc liền lu mờ tâm trí. Sớm biết vậy ta đã đưa Ngưng Nhi theo, có nàng ở bên, ban đêm ngươi cũng không đến nỗi nhàn nhã như vậy."