Chương 754. Chỉ Tò Mò Một Chút
Dạ Kinh Đường chỉ lắc đầu cười một tiếng, lại ngồi dậy: "Chỉ đùa chút thôi mà, ta lại chưa chiếm tiện nghi của điện hạ, sao có thể nói là thấy sắc liền lu mờ tâm trí.Ở bên ngoài áp tiêu thực sự rất buồn chán, trước kia ta toàn đọc sách để giết thời gian. Điện hạ hứa tặng lễ vật cho ta, chuẩn bị ra sao rồi?"
Đông Phương Ly Nhân rời khỏi Kinh Thành, liên tục ở trong xe ngựa, trong lúc không có việc gì làm, tự nhiên muốn chuẩn bị lễ vật cho Dạ Kinh Đường.
Lúc này Dạ Kinh Đường hỏi, ánh mắt Đông Phương Ly Nhân khẽ động, từ ngăn kéo nhỏ lấy ra một xấp giấy để lên bàn nhỏ: "Sắp hoàn thành rồi, thiên hạ chỉ có một bản này thôi, ngươi đừng nghĩ bản vương sẽ cho ngươi bản vẽ thứ hai."
Dạ Kinh Đường lập tức tập trung ánh mắt nhìn vào tờ giấy, nhưng nhanh chóng phục hồi sắc mặt lạnh lùng thường ngày. Không cầm đút cho nàng ăn nữa mà đưa thỏ nướng cho Ngây Ngốc để nàng tự ăn, sau đó lấy khăn tay lau hai tay thật kỹ.
???
Đông Phương Ly Nhân cầm thỏ nướng, hít một hơi thật sâu dẫn đến ngực căng phồng như muốn rớt ra ngoài, nghiến răng nói: "Có muốn bản vương giúp ngươi châm thêm một nén hương không?".
"Ài! Không cần đâu, ta không cầu kỳ đến vậy."
Dạ Kinh Đường chỉnh trang lại y phục, cầm lấy xấp giấy, giống như một vị tướng lĩnh lạnh lùng xử lý chính vụ vào ban đêm, cẩn thận xem xét kỹ xấp giấy.
….
Đông Phương Ly Nhân liếc mắt một lát, lại cắn một miếng thịt nướng, thấy Dạ Kinh Đường mắt không di chuyển, có vẻ đang say mê trong đó, hơi không chịu được, cuối cùng để đồ xuống, nhíu mày lại, từ từ tỏa ra sát khí.
Dạ Kinh Đường đang quan sát bút tích như thể đang đắm chìm trong đó, giữa chừng phát giác sống lưng có chút lạnh lẽo, liền quay đầu nhìn một cái, miệng liên tục nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, tranh của điện hạ quả thực rất đẹp, ta xem có chút nhập thần. Bây giờ ta lập tức ra ngoài làm nhiệm vụ, không phiền điện hạ nghỉ ngơi."
Nói rồi chuẩn bị cầm đồ đứng dậy.
?
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy tự nhiên tức giận, giơ tay giật lấy bức tranh giấu sau lưng: "Ngươi đây là có ý gì? Ngươi cho rằng tranh quan trọng hơn bản vương, vì muốn xem tranh mà có thể ném bản vương sang một bên?"
Dạ Kinh Đường vội vàng lắc đầu: "Sao có thể chứ? Điện hạ tốn nhiều công sức mới chuẩn bị kỹ bức tranh này, ta chắc chắn phải thích, nhưng điện hạ lại không muốn xem cùng ta. Ta lấy được xấp tranh, không nhìn ngắm mà lại vứt sang một bên, chỉ cùng điện hạ nói mấy chuyện vô bổ không phải điện hạ không cảm thấy lòng tốt của mình bị ta xem nhẹ sao?"
Đông Phương Ly Nhân khẽ nháy mắt, cảm thấy lời này nói ra cũng có lý, liền nói: "Bản vương vẽ những thứ này cho ngươi thì tại sao không thể xem cùng ngươi được chứ? Chỉ với chút kiến thức về sách họa của ngươi, có thể hiểu hết được những đường nét trên tranh này sao?"
Dạ Kinh Đường rất quan tâm đến vấn đề này, ngồi gần hơn một chút, chờ đợi: "Ta chỉ cảm thấy nó rất đẹp, một số nét thực sự không hiểu hết được, điện hạ có muốn giải thích một chút cho ta về đường nét này không?"
Đông Phương Ly Nhân lạnh lùng hừ một tiếng, lấy lại những bức tranh xuân cung, lời nói lạnh như băng: "Ngươi không hiểu bức tranh nào? Không được phép chỉ vào những bức tranh không thể nói, chỉ cho phép ngươi hỏi về phương diện liên quan đến hoạ đồ."
Dạ Kinh Đường cười, tay phải đưa ra vòng qua sau eo của Ngây Ngốc ôm nàng vào lòng, dùng tay lật qua lật lại các trang giấy, tìm đến trang có nữ hiệp bị thương, chỉ đến dáng người: "Những bức tranh đẹp khác vẽ khá mơ hồ, có thể cảm nhận được ý cảnh nhưng không cảm nhận được sức hút của dáng người. Người xem cái này, tay ấn vào vạt áo, rõ ràng có thể cảm nhận được sức căng cùng cảm giác da thịt…."
Mặt Đông Phương Ly Nhân hơi ửng đỏ nhưng ánh mắt lại đầy kiêu hãnh: “Đây là do bản vương tự mình nghiên cứu, dùng sáng tối cùng đường nét uyển chuyển để vẽ ra hiệu ứng ba chiều trên giấy, sư tôn cũng không vẽ như thế này.…”
“Vậy à, quả nhiên rất lợi hại.…Vẽ như thế này chắc phải có thứ gì đó để tham khảo chứ? Điện hạ đã vẽ ra thế nào?”
Đông Phương Ly Nhân chớp mắt, do dự một lát, cuối cùng vẫn giải đáp cho Dạ Kinh Đường, đưa tay lấy tấm gương đặt bên cạnh, đặt lên trên bàn nhỏ phía trước, sau đó giơ tay ấn vào đầu rồng được thêu trên hoàng bào trước ngực, năm ngón chọc vào da thịt đầy cảm giác thoải mái: “Như thế này.”
“Nha.…”
Dạ Kinh Đường dường như sáng tỏ ra điều gì, chiêm ngưỡng kỹ vài lần trên giấy vẽ, lại lật sang trang Song Kiều Hiến Đào: “Cái này cũng là soi gương à?”
“Ngươi!”
Đông Phương Ly Nhân sắc mặt đỏ bừng, cảm thấy cái này hoàn toàn không thể lý giải được, muốn quay lại cho Dạ Kinh Đường ăn một đấm.
Còn Dạ Kinh Đường thì vội vàng ôm chặt Đông Phương Ly Nhân, nói với khuôn mặt hoan hỷ: “Chỉ là tò mò chút, đùa một chút, điện hạ sao có thể bí mật bày ra tư thế này soi gương. Ta xem tranh nghiêm túc không nói linh tinh, điện hạ cũng nói nhỏ lại, coi chừng bị người bên ngoài nghe thấy.”
Đông Phương Ly Nhân bị ôm chặt, vùng vẫy vài lần đều không thoát ra được, cũng chỉ đành coi như không, âm thầm nghiến răng, tiếp tục giải thích kiến thức sách hoạ nhưng Dạ Kinh Đường xem chừng chẳng hề nghe nghiêm túc.
Dạ Kinh Đường ban đầu ôm để xem, sau đó cảm thấy tư thế này hơi mệt, liền chuyển sang tựa vào tay vịn của ghế nhỏ.
Đông Phương Ly Nhân cũng bị kéo vào trong lòng, mặc dù ánh mắt đã thay đổi vài phần, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.