Chương 756. Không Chịu Nổi
Tống Trì vẫy tay:
"Trước đây Dạ Kinh Đường mới ra giang hồ, ta là trưởng bối làm sao lại có thể nhìn lại quá khứ của hắn, hắn tự nhiên sẽ bốc đồng; bây giờ thì không giống như vậy nữa rồi, bây giờ Dạ Kinh Đường là một trong những Bát Đại Khôi, hắn không lên tiếng, ta làm sao dám tự ý hành động"
"Được rồi!"
Bùi Tương Quân đưa tay lên, ra hiệu cho hai người không nói linh tinh, tiếp tục nói vào việc: "Việc kinh doanh trong bảo lâu, những năm gần đây không được lạc quan lắm, chỉ dựa vào vài bến cảng cũ duy trì vốn cũng không ổn. Sau khi hai triều thông thương, các thương nhân ở khắp mọi nơi đều đang tìm phương pháp để ra vào, Hồng Hoa Lâu của chúng ta ở ngoại quốc không có căn cơ, lần này thuận đường đi đến, tiện thể thăm dò xem có thể phát triển được một đường làm ăn rộng mở ở đó không.
Trương phu nhân nghe đến đây, suy nghĩ một lát nói: "Ngoại quốc e rằng không dễ dàng can thiệp. Trước kia nghe lão trưởng môn nói qua một chút về tình hình ở bên đó, Đoạn Bắc Nhai ở ngoại quốc có một số mối quan hệ, sau khi hai triều thông thương, Đoạn Bắc Nhai chắc chắn đã bắt đầu chiếm trước được các cửa ra vào, xuất quan nếu gặp phải e rằng…."
Đoạn Bắc Nhai là bá chủ Nhai Châu, chưởng môn của hắn chính là Bá Thương Đạo Chế Âm Thanh Tịch cùng Hồng Hoa Lâu có huyết hải thâm thù, trước kia Hồng Hoa Lâu không lộ diện, Âm Thanh Tịch mới lấy được danh xưng Thương Khôi, thản nhiên sẽ không quan tâm đến Hồng Hoa Lâu.
Cái này giống Dạ Kinh Đường, đã có được danh xưng Đao Khôi, chỉ cần Quân Sơn Đài không tự tìm chết, hắn ta sẽ vì danh tiếng giang hồ, tất nhiên cũng sẽ không hùng hổ dọa người.
Nhưng nếu ra khỏi cửa gặp chính diện, Quân Sơn Đài vẫn thể hiện ra trạng thái chưa bị đánh bại muốn so tài một chút, Dạ Kinh Đường sẽ làm thế nào không cần nói cũng sẽ hiểu.
Nghe thấy lời này, Tống Trì do dự một lúc: "Thiếu chủ cũng là Võ Khôi, ở bên ngoài đâu có lý do gì để cho Âm Thanh Tịch giảng đạo lý. Khi chúng ta ra ngoài phải tận lực hạ thấp chút, nếu thực sự gặp phải, Lão Tống ta đây cũng không sợ bọn hắn, tệ nhất cũng chỉ là để cái mạng già này ở ngoại quốc, dù sao sau này cũng có Thiếu Chủ báo thù…."
Trần Nguyên Thanh xua xua tay áo: "Người làm ăn không thể hành động theo cảm tính. Việc phát triển một đường làm ăn ở ngoại quốc, cứ để cho ta đi làm. Những việc khác chưởng môn tùy cơ ứng biến, có thể không gây ra xung đột, vẫn lên cố gắng không gây xung đột."
Bùi Tương Quân nghe thấy lời này nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục nói: "Dạ Kinh Đường làm việc rất nhanh chóng, đừng để Dạ Kinh Đường hoàn thành mọi việc xong xuôi, chúng ta vẫn chưa đi tới biên quan. Phải mau chóng chuẩn bị sớm nhất có thể."
"Được......"
Lộc cộc lộc cộc ~~
Xe ngựa lắc lư, chỉ có thể nhìn thấy hoang địa vô tận với sự xen kẽ của ánh nắng mặt trời và mặt trăng bên ngoài cửa sổ.
Dạ Kinh Đường vẫn đang trong quá trình hồi phục thân thể, canh giữ vào ban đêm, ban ngày thì ngủ trong xe ngựa, lúc này hắn nằm trên giường, mắt nhắm lại hít thở đều đặn như đang ngủ rất say.
Đông Phương Ly Nhân cũng nằm trên giường, lưng quay về phía Dạ Kinh Đường, được một cánh tay của hắn ôm lấy eo, nhìn tư thế giống như một tiểu cô nương nằm trong lòng tình lang, nhưng đôi lông mày hùng hổ lại có chút nhíu lại, hai chữ không vui gần như đã hiện lên ở đáy mắt.
Hôm trước vì quan tâm đến thuộc hạ, nàng đã miễn cưỡng để Dạ Kinh Đường ôm mình cùng xem tranh, cuối cùng nằm xuống cũng không nói gì, sau đó hai người không biết bao giờ đã thiếp đi như vậy.
Đông Phương Ly Nhân ban đầu nghĩ rằng phần thưởng cho việc ngủ chung một đêm đã là đủ lớn, Dạ Kinh Đường sẽ biết điểm dừng, ai ngờ rằng hắn ta hoàn toàn là loại người được nước lấn tới, tối hôm qua khi cắm trại, hắn ta lại muốn đến thị tẩm cho nàng.
Nàng không chịu nổi sự mềm mỏng cứng rắn của cái tên sắc lang này, cuối cùng vẫn không nói gì, nhưng lần này và lần trước rõ ràng không giống nhau.
Lần trước Dạ Kinh Đường chỉ là ôm mà xem tranh, rất có quy tắc, không có những hành động vượt qua ranh giới, nhưng lần này có lẽ là do thấy nàng không chống cự, bản chất của hắn đã bắt đầu lộ ra.
Đông Phương Ly Nhân nằm ở trong lòng hắn, mắt trợn tròn nhìn vào cái bàn tay hư hỏng đặt trên bụng mình, từ từ trượt lên trên ngực, nàng lặng lẽ kéo tay mà đẩy nó xuống, không qua được bao lâu lại di chuyển lên phía trên, mà phía sau dường như có cái gì đang chọc vào nàng!
Đông Phương Ly Nhân là điện hạ phải ra dáng của điện hạ, làm sao có thể chịu được sự khiêu khích này, muốn cho Dạ Kinh Đường ăn một khuỷu tay, nhưng Dạ Kinh Đường hàng ngày phải canh giữ vào ban đêm, có thể ngủ một lúc cũng không dễ dàng, đánh thức hắn tỉnh chắc chắc lại phải ra ngoài gác đêm, để cho hắn có thể nghỉ ngơi tốt hơn, Đông Phương Ly Nhân cuối cùng vẫn không đành lòng làm phiền hắn, im lặng chịu đựng trải nghiệm cái cảm giác kỳ quái từ việc bị ép buộc thị tẩm.
Xe ngựa lắc lư, sau khi tiếp tục di chuyển không biết trong bao lâu, từ xa truyền đến một số âm thanh ồn ào: Ding ling ding ling ~ ~
Đông Phương Ly Nhân đôi mắt khẽ động, cùng Dạ Kinh Đường đang ngủ sau lưng cũng tỉnh dậy, chống phần thân trên để dò xét.
Lúc này đoàn xe đã đi vào phạm vi của Bàn Cốt Đàn, trên sa mạc lớn kéo dài hàng nghìn dặm chỉ có một số thị trấn nhỏ, tất cả đều ở gần nguồn nước, phần còn lại đều là những khu vực không người.