Chương 763. Trộm Nhà
Rầm…
Doanh trại yên tĩnh bỗng nhiên truyền ra một tiếng nổ vang, cỗ xe nặng nề phát sinh rung chuyển kịch liệt, hai bóng người giống như bóng ma trên mặt đất, trong chốc lát xuyên qua số lượng xe, đi thẳng đến bên ngoài doanh trại.
Cùng lúc đó, xe ngựa xa hoa bị vây ở trung tâm, một bóng người mặc áo tăng nhân bay ra từ cửa sổ xe, cà sa gió thổi cuồn cuộn, mặt như kim cương trợn mắt, lần nữa đứng lên đánh về phía sau Dạ Kinh Đường, bay lên không trung hét một tiếng:
"Nghiệt chướng!”
Giọng nói của người này như chuông hồng, có một cảm giác trang nghiêm cực kỳ đặc biệt, giống như thánh tăng quát lớn yêu ma quỷ quái, người xung quanh còn chưa kịp phản ứng lỗ tai đã bị chấn động mạnh.
Dạ Kinh Đường nhận thấy vị hòa thượng này có võ công đặc biệt, tưởng rằng hắn là hộ vệ bên người con trai Lương Vương, còn chưa tiện chào hỏi đã ra sát giết hắn.
Mắt thấy đối phương từ trên trời giáng xuống như Phật Đà, lúc này Dạ Kinh Đường đứng lên, tay trái ném Đông Phương Ly Nhân ra bên ngoài, tay phải duỗi ra phía trước tiếp lấy nắm đấm.
Trương Huyền Nghiệp từ nhỏ xuất thủ ở Sa Châu, bốn năm tuổi đã quy y tiến vào Thiên Phật Tự, trở thành đệ tử của thiền sư Thần Trần.
Thiền sư Thần Trần là phương trượng của Phật Gia, chỉ cần trong lòng có một tia thiện niệm, ngay cả ác niệm chồng chất, cũng sẽ dẫn dắt nó giác ngộ. Nhưng Trương Huyền Nghiệp thì khác, thuở nhỏ đã chay giới giữ nghiêm thanh quy giới luật, ham muốn thế tục trong lòng không giảm mà tăng lên, sau khi trưởng thành không bỏ được cám dỗ, trong một lần lên đường khổ hạnh đã rời khỏi tăng đội, không quay trở lại.
Tuy rằng phẩm tính bình thường, nhưng thiên phú võ nghệ của Trương Huyền Nghiệp quả thật rất cao, một chiêu Hàng Ma quyền lớn tiếng doạ người này, đủ để đám đạo chích giang hồ cứng đơ tại chỗ.
Nhưng đáng tiếc là, Dạ Kinh Đường không kính sợ thần phật, cũng không cảm thấy bản tính của chư thiên thần phật cao thượng hơn hắn bao nhiêu, hoàn toàn miễn nhiễm đối với loại pháp môn chấn nhiếp khiếp đảm này, về phần quyền pháp lại càng không có áp lực gì.
Mắt thấy trọng quyền trong nháy mắt đi tới trước mặt, Dạ Kinh Đường vẫn chưa rút đao kiếm ra, mà tay phải áp sát nắm đấm, dùng lực của tứ lạng địch ngàn cân đẩy nó sang một bên, sau đó tay trái tung lực, đánh một chưởng vào ngực của hòa thượng.
Rầm ~
Trương Huyền Nghiệp giáng nắm đấm xuống, không tốn chút sức lực nào bị đẩy đi, lập tức nhận ra đây chính là tuyệt chiêu độc nhất "Thính Phong Chưởng" của Hồng Sơn Bang!
Trong mắt hắn hiện lên tia ngờ vực, nhìn thấy đối phương chớp mắt đập một chưởng vào người, hắn lập tức giẫm chân phải xuống đất, cà sa phình to giận dữ quát một tiếng:
"Hây…! ”
Dạ Kinh Đường xông vào ngực đối phương, vốn định dùng một chưởng đẩy đối phương bay ra ngoài, từ đó thoát thân rời đi.
Nhưng điều không ngờ tới là một cú đấm đủ sức đẩy xe ngựa đi ngang mấy thước lại rơi vào người Trương Huyền Nghiệp, phát ra âm thanh nghèn nghẹt như lòng bàn tay đập vào chuông đồng, khí tức cuồng bạo tản ra lập tức xé nát doanh trướng bên cạnh, áo cà sa màu vàng đất chỉ căng ra mà không có bất kỳ tổn thương nào, thân thể lại càng không lùi nửa bước.
"Này…!"
Sau khi Trương Huyền Nghiệp phóng thích lực lượng, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo, hắn lập tức giơ tay lên, chắp hai tay vào nhau, muốn thổi một luồng gió xuyên qua tai.
Dạ Kinh Đường ở gần người một chút, hai tai phỏng chừng có thể bị đâm thủng màng nhĩ, lui về phía sau một bước né tránh cú đánh, kết quả song chưởng ở trước mặt khép lại vỗ xuống, phát ra một tiếng nổ như sấm.
Bộp
Bàn tay này rót vào khí tức mạnh mẽ, chấn động lớn khiến hai tai Dạ Kinh Đường điếc trong giây lát, hai má đều bị quật đến đau đớn.
Khí thế của Trương Huyền Nghiệp cực kỳ mạnh mẽ, giống như Phật Đà hàng ma, sải bước như sấm đánh, liên tục vỗ mạnh ba chưởng.
Ba ba ba ——
Ba chưởng không làm Dạ Kinh Đường choáng váng, ngược lại là người trong mã bang đứng bên cạnh ngẩn người, bị chấn động đến nỗi ngồi phịch xuống trên mặt đất.
Đông Phương Ly bị ném ra ngoài, đã rơi ra bên ngoài doanh trại, mắt thấy hai người giao thủ xung quanh mã bang có phản ứng, không ít người xách đao đứng dậy chạy lên phía trước, vội vàng nhắc nhở:
"Mau chạy đi!”
Dạ Kinh Đường bị chấn động nên đầu ong ong quay cuồng, cũng không ham gì chiến đấu, lúc này vội vàng lui về phía sau muốn bay đi.
Nhưng Trương Huyền Nghiệp sao có thể để tên tiểu tặc nửa đêm đến trộm đồ chạy khỏi tầm mắt của hắn, thấy Dạ Kinh Đường muốn rời đi, lúc này vung ra một chuỗi phật châu nện vào sau lưng Dạ Kinh Đường, đồng thời bạo liệt như sấm:
"Tiểu bối nhát như chuột kia tính chạy đi đâu?”
Dạ Kinh Đường bị hòa thượng miệng thối còn to lớn này rống đến da đầu tê dại, sau lưng có tiếng gió thổi truyền đến, đáy mắt cũng lộ ra vài phần tức giận, lúc này cũng rống lên một tiếng:
"Được …!”