Chương 764. Kim Chung Tráo
Dạ Kinh Đường trời sinh hơi trong cổ họng cũng lớn, tuy rằng thiên phú này nghe có vẻ không nho nhã từ tốn giống như các lão gia, nhưng trời sinh hắn cũng không có cách nào khác, lúc này bị ăn miếng trả miếng, cũng rống một tiếng trả lời, cũng có thể nói là rất hiệu quả.
Hơn mười người trong bang xông tới bốn phía, bị tiếng gào thét gây chấn động liền run rẩy.
Khí thế của Trương Huyền Nghiệp y như cầu vồng, cũng bị tiếng rống làm cho dừng lại, nếu không phải Dạ Kinh Đường có tóc rõ rệt, hắn nhất định cho rằng mình đã đụng phải sư huynh đệ đồng môn.
Nhưng lúc này Trương Huyền Nghiệp cũng không rảnh để suy nghĩ, trong chớp mắt tiếng rống vang lên, hắc y nhân che mặt trước mắt lập tức xoay người, tay phải nắm quyền đấm ra một đấm dài, trực tiếp quét tới trước mặt.
Rầm!
“Xoạt…!".
Ánh mắt của Trương Huyền Nghiệp hơi kinh hãi, lúc này vận khí điều khiển toàn thân, ngay sau đó vung nắm đấm đập vào mặt hắn, lần này hắn không thể bất động như núi được nữa, cả người trượt sang bên cạnh nửa bước.
Mà Trương Huyền Nghiệp chưa kịp đánh trả, Dạ Kinh Đường lại đấm cú đấm trái quét vào cằm, sau đó chân phải giơ cao, nện thẳng một đầu gối đập vào tim Trương Huyền Nghiệp.
Bộp bộp bộp…
Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên gần như cùng một lúc, lốc xoáy thổi bay những căn lều rách nát xung quanh.
Trương Huyền Nghiệp hoàn toàn không theo kịp nắm đấm, cũng không có không gian chống trả, chỉ có thể đặt chân xuống đất, nắm chặt hai tay truyền khí vào toàn thân, muốn chuyển sang phòng thủ.
Dạ Kinh Đường đã đánh liên tiếp hơn ba đòn, sau khi lao tới bằng đầu gối, lại là một cước đá ngang, đá hai chân Trương Huyền Nghiệp trực tiếp bay lên không trung.
Bộp…
Sau đó, hai chân đạp mạnh lên mặt đất lần nữa, phi thân bật lên, một cái đầu gối đập vào lưng Trương Huyền Nghiệp, đem thân hình giống như đúc sắt của Trương Huyền Nghiệp nện thành mũi tên lao ra khỏi cung bắn vào giữa không trung.
Bốp…
Trong phút chốc Dạ Kinh Đường đáp xuống đất rồi phóng lên trời, cuối cùng bay tới trên người Trương Huyền Nghiệp, hai tay đánh xuống giống như tiên nhân gõ trống, đập vào bụng Trương Huyền Nghiệp đang nằm ngang giữa không trung. Trương Huyền Nghiệp vừa bay lên trời, thoáng cái biến thành con tôm khom lưng bắn xuống mặt đất, đập vào một chiếc xe ngựa chở đầy đồ sứ.
Rầm rầm…
Khoang xe lập tức vỡ tan, vô số đồ sứ tinh xảo biến thành mảnh vụn, sau đó đáy xe cũng bị xuyên thủng, cả người Trương Huyền Nghiệp dính đầy bùn đất.
Dạ Kinh Đường áp sát như hình với bóng, từ trên trời nện đầu gối giáng một đòn trực tiếp vào eo và bụng Trương Huyền Nghiệp, sau đó giơ nắm tay vung quyền:
Rầm rầm rầm rầm…
Hai đấm vung ra tàn ácm trên cánh đồng hoang liên tục vang lên mười hai tiếng sấm rền, nổ bùm bùm như tràng pháo, trực tiếp đánh nửa người trên của Trương Huyền Nghiệp rơi vào sâu trong vũng bùn!
Trương Huyền Nghiệp mở to hai mắt cắn răng chống đỡ, nhưng một bên bị đánh ngược, Kim Chung Tráo hắn luyện tập thành thạo đến mấy chỉ có thể chống đỡ được bao lâu? Sau khi đấm thứ mười ba đập xuống ngực, sắc mặt của hắn cuối cùng đã đỏ lên, phát ra một tiếng ho khan:
"Khụ…"
Khí tức truyền vào thân thể, cũng biến mất không thấy đâu.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh tượng này, sợ lỡ tay đánh chết người, hai quyền như khuấy thuốc đột ngột dừng lại giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng:
"Bây giờ ta có thể đi được chưa?”
"Khụ khụ..."
Sắc mặt của Trương Huyền Nghiệp đỏ lên, bị đầu gối ấn vào trong vũng bùn, miễn cưỡng phất phất tay:
"Đi đi, là do trí nhớ của tiểu tăng kém, thân phận quý nhân trong xe không tầm thường, các hạ đừng manh động rước thêm phiền phức..."
Lúc này Dạ Kinh Đường mới đứng dậy, lắc lắc nắm đấm tê dại, đảo mắt nhìn hơn trăm người trong bang đứng quanh tứ phía.
Gần trăm đao thủ của Hắc Kỳ Bang, nhìn thấy cảnh tượng này đều lảo đảo, phát hiện Dạ Kinh Đường nhìn lại, không ít người trực tiếp ném đao lui về phía sau, duy chỉ có hơn mười hộ vệ vương phủ, như gặp địch mạnh vội lui đến xung quanh xe ngựa.
Đông Phương Thượng Thanh vốn muốn thò đầu ra xem xét, lúc này lại đóng cửa sổ xe lại, đoán chừng đang mặc niệm … Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta…
Dạ Kinh Đường dùng Thính Phong Chưởng cộng thêm quyền cước tạp môn, hòa thượng này có lẽ hiểu nhầm hắn là người của Hồng Sơn Bang, lập tức làm như một tên cướp, vỗ nhẹ vào quần áo xoay người rời đi, còn nói: "Các ngươi tưởng Lương Châu là địa bàn của Hắc Kỳ Bang sao? Muốn ăn đòn à…”
Nói xong lúc đi ngang qua một doanh trận lung tung lộn xộn, còn thuận tay cầm lấy một bình rượu.
Tất cả mọi người của Hắc Kỳ Bang nhìn nhau, không dám hé răng nửa chữ.
Đông Phương Ly Nhân đứng bên ngoài doanh trại, chuẩn bị trợ giúp Dạ Kinh Đường chạy trốn, nhìn thấy cảnh tượng này cũng khiếp sợ, đợi Dạ Kinh Đường đi tới trước mới nhận lấy vò rượu theo sau, cho đến khi đi xa mới nhỏ giọng nói:
"Ngươi cũng quá ngang ngược rồi... Biết rõ là Kim Chung Tráo của Thiên Phật Tự vô cùng cứng, tay ngươi không đau sao?”
Tay của Dạ Kinh Đường cũng không đau, nhưng vết thương chưa lành, tuy vừa rồi không dùng hết sức nhưng vết thương trên vai sau khi trúng chiêu vẫn hơi nhức, hắn kéo khăn che mặt xuống cầm bình rượu rót vào miệng, khẽ đáp:
"Hắn không chịu buông tha cho ta, đương nhiên phải quay lại xem đầu hắn mạnh đến mức nào. Người ở Lương Châu là như vậy đấy, rất vạm vỡ, nắm đấm khỏe nên đi làm tặc cũng coi như hợp tình hợp lý, nếu ta cứ bỏ chạy mà không nói một lời nào, bọn họ lại nghi thần nghi quỷ suy nghĩ lung tung, rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ.”
"Ồ..."