Chương 765.: Này? !
Kít kít kít ~~~
Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng côn trùng kêu trong đám cỏ dại trở thành âm thanh duy nhất trong đêm.
Doanh trại trên sa mạc Hạn Hải, đám người Thái Hậu, Phạm Thanh Hòa nghỉ ngơi bên trong xe ngựa, cùng lúc đó các ám vệ triều đình đi theo tháp tùng cũng trải chăn đệm lên mặt đất ,thay phiên nhau canh phòng, tuần tra trong đêm.
Bên ngoài doanh trại, một đống lửa đang dập dìu, Dương Siêu, Dư Long, Khương Lão Cửu ngồi vậy quanh đống lửa, trước mặt là một cái ấm nhỏ, bên trong có một bầu rượu đang hâm nóng. CònThương Tiệm Ly là người tuân thủ quy tắc nên không dám uống rượu, một mình tựa vào bên cạnh xe ngựa nghỉ ngơi.
Dương Siêu cũng giống như Bùi Viễn Phong, đều thích rượu, lúc này hắn uống đã hơi say, có chút chóng mặt nói:
“Quy tắc của triều đình nghiêm khắc, uống hai hớp rượu sẽ không làm hỏng việc được, Thương lão đệ một giọt cũng không đụng đến, có phải ngươi sợ bị phạt trượng hình hay không?”
“Trượng hình thì không phải chịu, nhưng lương tháng bị trừ, cái này ta sợ bị Vương gia phạt nhất. Ta mới ngoài ba mươi, chưa lập gia thất, còn đang thiếu một khoản để cưới thê tử về. Nghe nói các cô nương ở bộ lạc Tây Hải đều xinh đẹp, Khương lão, ngươi là người ở đó, ngươi xem có cô nương nào phù hợp thì giới thiệu với ta đi?”
Khương Lão Cửu trông giống như một thương nhân trung niên đã ngoài bốn mươi, khuôn mặt phúc hậu nhưng thân phận không hề đơn giản.
Nếu Đông Minh Bộ là một tiểu quốc phiên bang và Phạm Thanh Hòa là nữ vương, thì Khương Lão Cửu chính là Lễ Bộ kiêm Hộ Bộ thượng thư, phụ trách đối ngoại và tài chính. Chẳng hạn như Hồng Sơn Bang, Hắc Kỳ Bang hay các thế lực khác muốn giao thiệp cùng với Đông Minh Bộ phải bắt tay từ chỗ hắn từ đó suy ra võ công của hắn chắc chắn không tệ. Bất quá chỉ là võ công của Khương Lão Cửu so với đội ngũ hơn mười người mà có đến hơn một nửa là cao thủ này thì thật sự không quá nổi bật. Lúc này hắn đang cầm bầu rượu, thấp giọng lẩm bẩm:
“Đông Minh Bộ của chúng ta, các nữ tử xinh đẹp xác thực có rất nhiều chỉ là có nguyên tắc, các nàng có thể lấy phu quân nhưng không thể gả ra bên ngoài, Thương huynh đệ sợ là không chịu nổi ủy khuất này. Lại nói Đại Vương nhà ta tuổi tác cũng không còn nhỏ, trong gia tộc vẫn luôn lo lắng chuyện hôn phu của ngài ấy. Lần này ta tới cũng là muốn mời Dạ đại nhân quay về, bất quá giờ xem ra... “
Dư Long nghe vậy, xua tay:
“ Chủ ý này ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ nữa. Tĩnh Vương nhà chúng ta nổi tiếng bá đạo. Nếu ngươi thật sự bắt Dạ Đại nhân quay về nói không chừng vài ngày sau triều đình sẽ đem quân san bằng Tây Hải.”
Dương Siêu nhìn Dạ Kinh Đường lớn lên, hiện tại Bùi Viễn Phong đã không còn giờ chỉ có hắn là bậc trưởng bối, tự nhiên cũng quan tâm đến việc nối dõi tông đường của hậu bối, bèn xen vào nói:
“ Quy tắc là vật chết, người là vật sống. Kinh Đường là nhân tài nếu bỏ lỡ khó mà tìm được người khác tốt hơn. Khương Lão, nếu có cơ hội ngươi vẫn nên tranh thủ tác hợp, thật sự thành đôi thì hai nhà chúng ta sẽ là người một nhà, Đông Minh phủ cũng sẽ là hoàng thân quốc thích. Phong vương thì không dám nói nhưng tùy tiện phong tặng chức Hầu gia cho Khương Lão ngươi cũng không vấn đề...”
Dư Long nhấp một ngụm rượu, trầm tư chốc lát, cau mày nói:
“ Gả cho phu quân của Vương gia cũng có thể được tính là hoàng thân quốc thích sao?”
"Là hai nhánh quan hệ mà Kinh Đường ở giữa, một người nắm hai đầu kết nối lại như thế, làm sao lại không tính là thân thích...”
Ba người say khướt nói nhảm, Phạm Thanh Hòa cũng lười để ý, nếu không Khương Lão Cửu chắc chắn sẽ bị cho một con lạc đà đuổi ra ngoài rồi.
Dư Long sau khi nói lung tung một hồi, vì uống nhiều rượu nên có chút buồn tiểu, liền đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, đi tới chỗ khác:
“Hai vị ca ca, uống trước đi, ta đi giải quyết một chút.”
Trong đoàn xe có thái hậu và các nữ quyến, sa mạc Hạn Hải lại không có chỗ che chắn, các tùy tùng hộ vệ đương nhiên không dám cởi thắt lưng ở trước doanh trại, bình thường đều sẽ chạy ra xa khoảng nửa dặm mới thuận tiện.
Dương Siêu phát hiện Dư Long lảo đảo đi đến một gò đất nhỏ cách đó nửa dặm, liền trêu trọc một câu:
“Đi tiểu nhiều như vậy mà tửu lượng không ra làm sao.”
Sau đó lại tiếp túc thuyết phục Khương Lão Cửu làm mai.
Nhưng hai người chưa trò chuyện được bao lâu thì nghe thấy một giọng nói từ xa: “Này?!”. Mọi người trong trại lập tức im lặng, khó hiểu quay đầu nhìn về phía gò đất cách đó nửa dặm, nơi phát ra tiếng kêu.
Phía sau gò đất, bang chủ Hắc Kỳ bang – Hồ Diên Kính cùng ba thủ hạ đắc lực nằm bò giữa đám cỏ dại, giống như một con rắn độc đang theo dõi con mồi, quan sát doanh trại nhỏ ở phía xa.
Thủ hạ ở bên cạnh quan sát đánh giá một lúc rồi cau mày nói:
“Người dựng trại đều là người trong nghề, tầm nhìn xung quanh trại thoáng đạt đến một khóm cỏ cũng không thấy, còn có người canh phòng ban đêm, muốn vô thanh vô thức xâm nhập có lẽ không dễ dàng.”
Hồ Diên Kính đặt đao bên người, suy nghĩ một lúc mới trả lời:
“Doanh trại quả thật rất vững chắc, chỉ là nhìn qua bên trong, tiêu sư đi theo áp tiêu không nhiều, phía đông một người phía tây một người, khắp nơi đều có điểm mù, hơn nữa ba người kia trực đêm mà còn uống nhiều rượu như vậy, dựa theo tình hình này, không bao lâu nữa thôi sẽ uống say, chỉ cần im lặng chờ đợi khi có cơ hội giết hết mấy người đó, không chừa một ai.”