Chương 778. Ta không nhìn loạn
Phạm Thanh Hòa nghe vậy, luôn cảm thấy "Nữ nhân mưu đồ bất chính" là nói nàng, lập tức cau mày:
"Ngươi có ý gì? Ai mưu đồ bất chính?"
"Được rồi được rồi...."
Dù sao Dạ Kinh Đường đối với quan ngoại không quen, cũng không từ chối lời đề nghị này, nói:
"Sáng sớm ngày mai xuất phát, đi nhanh về nhanh."
Tuyền Cơ Chân Nhân khẽ vuốt cằm, lại nhìn về phía Phạm Thanh Hòa lông mày dựng đứng:
"Lúa Lúa, ngươi đi ra ngoài trước, ta nói hai câu với Dạ Kinh Đường."
Phạm Thanh Hòa nghe được xưng hô này, người nổi da gà, đứng lên nói:
"Lúa Lúa cái gì? Ta chính là Đông Minh đại vương, thủ hạ có mấy vạn người, có thể thu phục ngươi, tốt nhất ngươi nên có chút lòng kính sợ."
Tuyền Cơ Chân Nhân đưa tay vỗ vỗ lên mông quý giá của Đông Minh đại vương:
"Biết rồi, ra ngoài đi."
Phạm Thanh Hòa đánh lên tay Tuyền Cơ Chân Nhân, trợn tròn mắt đi ra ngoài.
Dạ Kinh Đường cảm giác Tuyền Cơ Chân Nhân còn háo sắc hơn so với hắn, âm thầm lắc đầu, đợi sau khi Phạm Thanh Hòa đi, mới ngồi xuống ghế, cởi bội đao bên hông xuống:
"Muốn cùng ta nói chuyện gì?"
Thân hình Tuyền Cơ Chân Nhân ngửa ra sau, hai tay chống trước ngực, nhìn gương mặt Dạ Kinh Đường, cũng không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu khẽ cắn môi đỏ, ánh mắt ý vị sâu xa.
? !
Trong phòng chợt im lặng mấy phần.
Dạ Kinh Đường vừa bỏ đao xuống, nhìn Lục đại tiên tử trước mặt mặc cho người hái, có chút luống cuống, khóe mắt liếc phòng tắm ở phòng chính, lại quay đầu nghiêm túc nói:
"Lục tiên tử, cô...lòng tự trọng của cô để đâu vậy?'
Nói còn chưa dứt lời, Tuyền Cơ Chân Nhân đã nâng giày thêu lên, dùng mũi giày nhẹ nhàng cọ sát trên chân Dạ Kinh Đường, ánh mắt lại mang theo ba phần nghiền ngẫm:
"Dạ Kinh Đường, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi tính cái gì, ta dám châm lửa ngươi dám đốt, không giữ vững bản tâm, người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Trước khi xuất phát, ta phải cảnh cáo ngươi một câu, Phạm cô nương cũng không phải loại lương thiện, biết hạ cổ, nếu ngươi không chống cự được mê hoặc..."
Ánh mắt Dạ Kinh Đường bất đắc dĩ, dịch chân đi khỏi không cho Tuyền Cơ Chân Nhân cọ:
"Đừng nói giỡn. Ta đi tìm dược cứu mạng Thái hậu nương nương, không phải đi du ngoạn, còn nữa Phạm cô nương đứng đắn hơn cô nhiều."
?
Tuyền Cơ Chân Nhân nhướng mày, còn muốn nói hai câu, kết quả cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Thái Hậu Nương Nương tắm rửa sạch sẽ, ngước mắt nhìn về phía bên này.
Tuyền Cơ Chân Nhân thấy thế nhanh chóng thu lại giày thêu, bày ra dáng vẻ người đứng đắn, đứng dậy ra khỏi gian phòng:
"Tắm xong rồi? Dễ chịu hơn chút không?"
"Thoải mái hơn rồi. Kinh Đường, ngươi giúp đổi nước đi, Ly Nhân cũng phải tắm rửa..."
“Được."
Dạ Kinh Đường đứng dậy ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn hai tỷ muội tiến vào Tây Sương phòng xong mới quay người tiến vào phòng chính, nhấc rèm lên dò xét.
Không khí trong phòng có độ ẩm rất cao, ở giữa đặt một cái thùng gỗ lớn, Hồng Ngọc đang lấy nước tắm ra ngoài.
Đông Phương Ly Nhân khi đi ra ngoài toàn mang hộ vệ, không mang nha hoàn, cũng không thể để Mạnh Giảo đã có tuổi hầu hạ, lúc này cũng đang hỗ trợ Hồng Ngọc xách nước tắm.
Bởi vì ở hậu viện chuẩn bị tắm rửa, vừa rồi Đông Phương Ly Nhân đã cởi áo choàng, chỉ mặc lớp áo ngủ màu trắng thoải mái dễ chịu.
Lúc này đưa lưng về phía cổng, cúi người múc nước trong thùng tắm, xuyên thấu qua ánh đèn trong phòng, rõ ràng có thể nhìn thấy bờ mông lờ mờ dưới váy ngủ, đường cong nở nang rất hào khí, vân già vụ nhiễu nhưng đều có thể trông thấy, cảnh sắc quả thực đẹp kinh người...
Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt.
Ào ào~
Đông Phương Ly Nhân vừa múc một gáo nước, quay đầu đã phát hiện Dạ Kinh Đường meo meo lặng lẽ đứng ngoài cửa, vén màn lên nhìn về phía nàng, cả kinh ném gáo múc nước đi, một tay che ngực quay đầu trừng mắt với Dạ Kinh Đường, lông mày nhướng lên:
"Ngươi... ai bảo ngươi đến đây?'
"Thái Hậu bảo ta đến..."
Dạ Kinh Đường đưa tay tạ lỗi, làm ra bộ dáng phi lễ chớ nhìn, đi vào trong nhà nhận lấy gáo múc nước:
"Điện hạ ngồi nghỉ ngơi là được, để ta làm."
Đang nói chuyện, khóe mắt lại phát hiện Đại Ngây Ngốc đứng bên cạnh, không dùng tay che khuất, mượn ánh đèn loáng thoáng có thể nhìn thấy màn thầu...!
Đông Phương Ly Nhân còn đang ấp ủ lời nói, nhìn thấy Dạ Kinh Đường chưa nói hết câu lại ngắm loạn, trong lòng không khỏi xấu hổ, giơ chân đạp lên chân Dạ Kinh Đường:
"Ngươi ra ngoài cho bản vương!"
Hồng Ngọc rụt cổ lại ngoan ngoãn đứng trước mặt, nào dám quấy rầy, ngẫm lại đành cầm theo thùng nước cắm đầu chạy ra ngoài, nhét một mình Tĩnh Vương ở lại trong phòng.
Dạ Kinh Đường mà đi thì sẽ k có ai thay nước tắm của Thái Hậu, tất nhiên là mặt dày mày dạn tiếp tục làm việc:
"Ta không nhìn loạn, nếu không thì ta nhắm mắt lại?"
Đông Phương Ly Nhân đuổi hắn không đi, cũng không có cách nào khác, đành ôm ngực nhìn về nơi khác, làm ra bộ dáng bản vương rất tức giận.
Dạ Kinh Đường rót nước tắm của Thái Hậu Nương Nương vào thùng nước hai ba lần, mang ra ngoài đổ đi, sau đó lại xách mấy thùng nước nóng từ phòng bếp đi vào, đổ vào trong thùng tắm, dùng tay thử nhiệt độ nước một chút:
"Được rồi, đến tắm đi. Ngựa xe vất vả nửa tháng, nghỉ ngơi thật tốt, thư giãn một tí. Ngày mai ta đưa Phạm cô nương đi Lang Hiên Thành thu xếp, nhiều nhất hai ba ngày sẽ trở lại."