Chương 783. Quế Bà Bà!
Ngoài trướng trăng sáng sao thưa, đèn đuốc trong thành sáng rực rỡ, đi một vòng quanh quan ngoại dị vực mới có thể nhìn thấy mỹ cảnh phồn hoa khác.
Hai lão nhạc sư khí chất văn nhã diễn tấu đàn tam huyền và trống nhỏ trong trướng.
Leng keng đông ~~
Sáu mỹ nhân đeo mạng che mặt, khiêu vũ trên mặt thảm kim hồng giao nhau, sa mỏng bay phấp phới, ống tay áo khẽ lay động khiến cho đèn đuốc sáng trưng trong đại trướng có thêm mấy phần mộng ảo và xa hoa lãng phí.
Phạm Thanh Hòa đổi lại trang phục 'Đại Tế Tư', áo yếm màu vàng kim nhạt, khoác hồng sa, tóc cuộn thành kiểu dáng rất trang trọng, sau đầu cắm hai cây trâm vàng, ngồi nghiêm chỉnh sau chủ án, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn hơn ngày thường.
Dạ Kinh Đường ngồi ở bàn nhỏ bên phải, trước mặt bày biện thức ăn tinh mỹ và bầu rượu màu sứ, nghiêm túc xem ca múa trong trướng.
Chim Chim thì không có tâm trạng xem mỹ nhân khiêu vũ, nhô cái đầu tròn trịa từ đằng sau án nhỏ ra, nhân lúc người ta không để ý gắp một miếng thịt ăn lén, có người nhìn thì gật gù đắc ý, bày ra dáng vẻ hừ hừ theo khúc nhạc.
Tuyền Cơ Chân Nhân bị Phạm Thanh Hòa đuổi đi ngủ, đương nhiên không đồng ý, tự giác đi theo Dạ Kinh Đường, bây giờ ngồi đối diện Dạ Kinh Đường, thỉnh thoảng còn trợ giúp nâng chén rót đầy đặt vào tay Dạ Kinh Đường -- -- cử chỉ này cũng không phải hiền lành gì mà là Dạ Kinh Đường không ham uống rượu, ở chốn đông người, nếu Tuyền Cơ Chân Nhân một mình ôm bầu rượu uống, nghĩ sao cũng không hay ho cho lắm, nên nhân lúc Dạ Kinh Đường nâng chén mời rượu, nàng cũng có thể thuận theo uống.
Tiếng nâng ly cạn chén trong đại trướng liên tục không ngừng, nhưng một lát sau, ánh mắt của trưởng lão Đông Minh Bộ an vị hai bên trái phải dần dần lộ ra vẻ ngạc nhiên, thầm nói: “Không nhìn ra, công tử anh tuấn như thế còn là một tên nát rượu...”
Còn để một cô nương ngồi bên cạnh bồi rượu, muốn chuốc say người ta hay sao...
Có tám người ngồi trong đại trướng, đều là lão nhân trong tộc Đông Minh Bộ tới.
Mặc dù cùng xuất thân từ một bộ tộc nhưng những người này không có chung nguồn gốc mà chỉ là thân phận giống nhau, tụ tập lại với nhau để sưởi ấm.
Nói tới Đông Minh Bộ, tổ tông ban đầu là bộ lạc Vu Sư thời Thượng Cổ, phụ trách tế tự, xem bói, chữa bệnh, trừ tà, sau này Thủy Đế nhất thống thiên hạ, những Vu Sư này được phong quan chức 'Chúc tông' chính thức.
Cho đến ngày nay chức quan này vẫn còn tồn tại, Đạo giáo có nguồn gốc từ Thượng Cổ Vu Quỷ Đạo, quốc sư Lữ Thái Thanh chính là người đảm nhiệm chức quan như vậy, chỉ là đương đại không còn mê tín quái lực loạn thần như trước, không chịu ảnh hưởng như thời kỳ Thượng Cổ, sau này tuyến đường trên sông lớn thay đổi, những người này không di chuyển mà ở lại đó, thành lập bộ lạc nhỏ, sau đó lại lần lượt có người gia nhập, dần dần biến thành các đại bộ phận.
Mỗi khi có người xưng vương, các đại bộ phận sẽ là sĩ tộc tôn quý của Tây Bắc Vương Đình, không ai làm chủ thì làm theo ý mình, chia chia hợp hợp như thế kéo dài hơn ngàn năm, lần cuối bị đánh tan là vào vài thập niên trước.
Ngoài những nguyên nhân lịch sử này, chắc chắn Đông Minh Bộ không được tính là Man tộc mà là thượng cổ di lão, y phục phối sức tương đối hoa lệ, trình độ nghệ thuật rất cao, mặc dù khác với phục sức phổ biến của Đại Ngụy nhưng vẫn có thể tìm được chỗ cùng dòng họ cùng gốc gác.
Dạ Kinh Đường ngồi sau án nhỏ, qua ba lần rượu, hoạt động ca múa trong trướng ngừng lại, ngoài cửa có tiếng bước chân và tiếng lục lạc.
Đinh linh linh ~
Tộc lão trò chuyện trong trướng thấy thế thì sửa tư thế ngồi đoan chính hơn.
Dạ Kinh Đường đặt chén rượu xuống, đảo mắt nhìn về phía ngoài đại trướng, thấy một đội người từ bên ngoài đi vào.
Đằng sau là bốn nữ tử ăn mặc theo lối Đông Minh Bộ, phía trước là một lão bà bà, mặc một bộ váy màu đen, bên hông treo một chuỗi lục lạc, nhìn khá lớn tuổi, lưng còng, trong tay còn cầm quải trượng.
"Quế bà bà."
Phạm Thanh Hòa thấy thế, đi từ chủ án ra tới cửa đỡ lão bà bà, ra hiệu cho Dạ Kinh Đường đứng dậy: "Vị này chính là Dạ công tử ta nhắc đến, ngài xem."
Dạ Kinh Đường có chút không rõ ràng cho lắm, đứng dậy dò xét lão bà bà một chút, sau đó dò hỏi: "Vị này là?"
Phạm Thanh Hòa thấy hắn có chút khẩn trương, đưa tay ra hiệu Dạ Kinh Đường đừng có lên tiếng, để lão bà bà nhìn kỹ một chút.
Dạ Kinh Đường cũng không tiện nói nhiều, chỉ đứng sau bàn, để lão bà bà xem kỹ.
Lão bà bà vận huyền y chống quải trượng, sau khi quan sát một lát, đưa mắt nhìn về phía Tuyền Cơ Chân Nhân đứng bên cạnh, mở miệng nói: "Cô nương này ta gặp rồi, mười năm trước đến Đông Minh Sơn trộm Tuyết Hồ Hoa, bị lão Chúc tông phát hiện, rượt mấy chục dặm không rượt kịp..."
? ?
Lời vừa nói ra, trong sảnh vốn yên tĩnh liền trở nên tịch mịch.
Khóe mắt Dạ Kinh Đường giật giật, dư quang liếc về phía Thủy Thủy cả người lẫn ngựa đều vô hại.