Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 793 - Chương 793 - Ta Ở Ngoài Trấn Chờ

Chương 793 - Ta Ở Ngoài Trấn Chờ
Chương 793 - Ta Ở Ngoài Trấn Chờ

Chương 793. Ta Ở Ngoài Trấn Chờ

Lạc Ngưng vuốt vuốt sợi tóc bên tai, đi tới trước mặt, giải thích rõ: "Sắp xếp hành trình xong, vừa khéo đi cùng bọn họ, Thái hậu và Tĩnh Vương đã bảo Bình Nhi để lại tin tức, sao ngươi lại chạy tới nơi này? Nếu bị phát hiện tung tích, triều đình nghi ngơ ngươi động cơ không chính đáng sẽ là tai hoạ ngập đầu đối với Nam Tiêu Sơn."

Tiết Bạch Cẩm xoay người lại, bởi vì thân cao giống như Ngây Ngốc, cúi đầu nhìn giai nhân vận thanh y, đúng là giống một tướng công: "Ta không đến, làm sao tìm được ngươi? Biết rõ ta muốn qua, ngươi nên ở kinh thành chờ."

Lạc Ngưng không dám đối mặt, tùy ý dò xét trái phải: "Được, không nói những thứ này, làm sao bây giờ? Ngươi cũng không thể lặng lẽ theo sau, nếu như thân phận bại lộ, ta không thể chờ ở kinh thành được nữa, còn hại Dạ Kinh Đường cũng bại lộ thân phận nội gián."

Tiết Bạch Cẩm chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy Ngưng Nhi từ mười mấy tuổi bắt đầu kề cận nàng có chút xa lạ, nhưng mà gần một năm không gặp, có cảm giác này cũng bình thường, nàng cũng không để trong lòng, mở miệng đáp: "Dạ Kinh Đường bò quá nhanh, loại người thiên kiêu này sẽ không chịu làm kẻ dưới, kêu hắn hỗ trợ tìm Ngọc Tỉ và Thiên Tử Kiếm, hắn tìm được cũng sẽ không cho Bình Thiên Giáo..."

Lạc Ngưng nhướng mày: "Ngươi đừng nói lung tung, Dạ Kinh Đường phẩm hạnh đoan chính, lòng mang đại nghĩa, không ham danh lợi quyền thế, hoàn toàn không có tâm tư khống chế thiên hạ..."

"Chuyện này không liên quan đến thiên hạ. Cũng là vì hắn phẩm hạnh đoan chính, lòng mang đại nghĩa mới không giao Ngọc Tỉ và Thiên Tử Kiếm cho Bình Thiên Giáo. Bình Thiên Giáo ta nắm giữ mấy thứ này thì sẽ khôi phục tiền triều. Hắn biết công dụng, cũng biết hậu quả, thân là Bát Khôi đương đại, lại không cầu danh lợi quyền thế chính là hiệp khách. Thân là hiệp khách, sao hắn lại giao thứ sẽ khiến cho bách tính bị rơi vào họa chiến tranh này cho Bình Thiên Giáo?"

Lạc Ngưng chớp chớp mắt: "Nếu Dạ Kinh Đường cảm thấy không nên khởi binh dẹp loạn, đương nhiên có suy nghĩ của hắn, ngươi..."

Tiết Bạch Cẩm giơ tay ngăn lại, nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Ngưng: "Trong mắt của hắn có thiên hạ, trong mắt ta cũng có. Bình Thiên Giáo nên tạo phản hay là nên chiêu hòa, trong lòng ta biết, chẳng lẽ hắn có suy nghĩ của hắn thì ta phải nghe hắn? Sao ngươi chắc chắn cách nhìn của hắn là đúng?"

Lạc Ngưng cũng biết là như thế, ngẫm lại chỉ có thể nói: "Dạ Kinh Đường là người của Bình Thiên Giáo ta, nếu như các ngươi không thống nhất ý kiến, còn không thuyết phục được đối phương, như vậy chẳng phải người một nhà đang đánh nhau à?"

Tiết Bạch Cẩm biết Dạ Kinh Đường giúp Lạc Ngưng làm rất nhiều chuyện, cũng không thể để người ta thất vọng đau khổ, nói: "Chuyện này liên quan thiên hạ, có suy nghĩ khác nhau cũng bình thường. Hắn không giao Thiên Tử Kiếm và Ngọc Tỉ cho Bình Thiên Giáo, ta cũng không làm khó bắt hắn đi tìm. Lần này tự mình tới chính là chuẩn bị tự mình đi làm việc này."

Lạc Ngưng nghe thấy Tiết Bạch Cẩm không định đi gặp vương, nàng tạm thời sẽ không bị lộ tẩy, trong lòng thầm vui mừng, nhưng ngay sau đó lại trở nên xoắn xuýt, dò hỏi: "Ý ngươi là để ta cùng đi đào bảo với ngươi?"

Tiết Bạch Cẩm gật đầu: "Trước kia hành tẩu giang hồ đều là chúng ta đi cùng nhau. Ngươi không theo ta, một mình ta đi dạo sa mạc hay sao?"

Lạc Ngưng đã lâu không đi theo đội với người khác, chắc chắn không bỏ được tiểu tặc, nhưng nàng cũng không thể thẳng thắn đòi chia ra, ngẫm lại chỉ có thể nói: "Ừm, Dạ Kinh Đường tuổi còn nhỏ, nhưng tốc độ phát triển quá nhanh, có người dẫn đường như ta bên cạnh, có thể bảo đảm hắn là tử trung của Bình Thiên Giáo, nếu như rời khỏi quá lâu, để một mình hắn ở kinh thành làm nội gián, rất có thể chẳng bao lâu sẽ bị triều đình đuổi đi, cho nên…"

Tiết Bạch Cẩm bình tĩnh nói: "Những chuyện này ta đã nghĩ tới, Vân Ly mười sáu, cũng đến lúc nên kết hôn..."

? !

Lạc Ngưng như bị sét đánh, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Tiết Bạch Cẩm!"

"Hả?"

Bình Thiên Giáo chủ ngừng nói, bị Lạc Ngưng hét dọa sợ, nói khẽ: "Thế nào?"

Lạc Ngưng ngẩng đầu ưỡn ngực, tâm tư xoay chuyển: "Nữ nhi gia chung thân đại sự, phải do nàng tự mình định đoạt, với Vân Ly, ngươi như thầy như cha như mẹ, chẳng lẽ còn muốn dùng Vân Ly làm quân cờ chiêu binh mãi mã? Sao ngươi có thể làm như vậy được?"

Dưới lớp mặt nạ, miệng Tiết Bạch Cẩm hơi há ra: "Ta không nói ép gả. Vân Ly rất cơ trí, để Vân Ly đi theo Dạ Kinh Đường là được, nếu như hai người phát sinh tình cảm là tốt nhất, nếu như không có, với tính cách của Vân Ly thì cũng có thể trở thành huynh muội khác họ... hơn nữa ngươi kích động như vậy làm gì? Dạ Kinh Đường là người trẻ tuổi ưu tú như vậy, tuổi tác còn tương đương với Vân Ly, hắn là hiền tế thì không người nào thích hợp hơn, ngươi không hi vọng Vân Ly tìm được tướng công tốt à?"

Lạc Ngưng cảm thấy càng nói càng bất thường, không muốn trả lời vấn đề này, chuyển đề tài nói: "Được, tạm thời nghe ngươi sắp xếp, ta không dám rời khỏi lâu, ta về trước, đợi chút nữa nói chuyện với Tam Nương, ngày mai sẽ theo ngươi ra ngoài."

"Được, ta ở ngoài trấn chờ ngươi, nhớ tới sớm."

Bình Luận (0)
Comment